ĐĂNG NHẬP VÀO CHÉM NÀO!!!Tạm Biệt 111-1
ĐĂNG NHẬP VÀO CHÉM NÀO!!!Tạm Biệt 111-1
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhPortalGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Chúc các bạn thi thật tốt
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Hỗ trợ trực tuyến
AdminHoangDK Admin Tran Anh ModHuynhHaui
Latest topics
» Khai giảng lớp luyện thi N2 và N3 tại Trung tâm Nhật Ngữ Top Globis
Tạm Biệt Icon_m13by tuquynh Wed Feb 15, 2012 2:18 pm

» Học tiếng Nhật - Top Globis
Tạm Biệt Icon_m13by tuquynh Thu Sep 22, 2011 3:49 pm

» Học tiếng Nhật - Top Globis
Tạm Biệt Icon_m13by tuquynh Wed Aug 17, 2011 10:53 am

» Khai giảng lớp đàm thoại sơ trung cấp tại Top Globis
Tạm Biệt Icon_m13by tuquynh Mon Jun 27, 2011 10:01 am

» Tiếng Nhật online xu thế mới của thời đại- Top Globis
Tạm Biệt Icon_m13by tuquynh Mon Jun 27, 2011 10:00 am

» Sắp đến Tết rùi!!!
Tạm Biệt Icon_m13by Sun and Snow Tue Feb 08, 2011 11:53 am

» Topic AOE 12a3hl2 (Chính thức)
Tạm Biệt Icon_m13by AdminHoangDK Sat Dec 25, 2010 11:14 pm

» Các bạn vào ủng hộ giúp bạn Bình nhé
Tạm Biệt Icon_m13by AdminHoangDK Mon Dec 20, 2010 9:11 pm

Top posters
AdminHoangDK
Tạm Biệt I_vote_lcapTạm Biệt I_voting_barTạm Biệt I_vote_rcap 
Sun and Snow
Tạm Biệt I_vote_lcapTạm Biệt I_voting_barTạm Biệt I_vote_rcap 
lie
Tạm Biệt I_vote_lcapTạm Biệt I_voting_barTạm Biệt I_vote_rcap 
steven-tai
Tạm Biệt I_vote_lcapTạm Biệt I_voting_barTạm Biệt I_vote_rcap 
mienstar
Tạm Biệt I_vote_lcapTạm Biệt I_voting_barTạm Biệt I_vote_rcap 
thuy an
Tạm Biệt I_vote_lcapTạm Biệt I_voting_barTạm Biệt I_vote_rcap 
xalem.AD
Tạm Biệt I_vote_lcapTạm Biệt I_voting_barTạm Biệt I_vote_rcap 
anhthao1989
Tạm Biệt I_vote_lcapTạm Biệt I_voting_barTạm Biệt I_vote_rcap 
thuyptit
Tạm Biệt I_vote_lcapTạm Biệt I_voting_barTạm Biệt I_vote_rcap 
ngthuy2
Tạm Biệt I_vote_lcapTạm Biệt I_voting_barTạm Biệt I_vote_rcap 
Thăm dò ý kiến
 
May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  
CalendarCalendar
Thống Kê
Hiện có 2 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 2 Khách viếng thăm

Không

Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 26 người, vào ngày Thu Mar 02, 2023 3:04 pm
Gallery
Tạm Biệt Empty

 

 Tạm Biệt

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
Khách vi
Khách viếng thăm




Tạm Biệt Empty
Bài gửiTiêu đề: Tạm Biệt   Tạm Biệt Icon_m13Thu Jun 03, 2010 9:54 pm

Tạm biệt - Kì 1: Chị và em gái

Chị nó là một đứa con hoàn hảo - biết nghe lời, học hành giỏi giang, lại còn biết đánh đàn violin rất hay nữa. Còn nó là một đứa con kém cỏi. Trí tuệ thì hạn chế, hay cãi lại bố mẹ, tài cán thì chẳng có gì cả...

- Lại bùng học hả mày? – Piano gọi điện hỏi Vân. Vẫn như mọi lần Piano là người duy nhất quan tâm khi Vân chán nản bỏ học...
- Ừ, chán quá, đến lớp cũng chỉ có ngủ thôi, có được chữ nào vào đầu đâu... – Vân nói, giọng vừa chán nản, mà vừa hơi chút nũng nịu...
- Mày không nên như thế - Piano tiếp tục – phải đi học chứ, cứ chán mà bỏ thì bao giờ mới có chữ nào vào đầu được. Mà ăn gì chưa thế, lại nhịn hả, đang ở đâu tao mang bánh mì đến cho.

Lần nào cũng thế, cứ mỗi khi thằng bạn Piano của Vân định thuyết giảng cho con bé một bài về cái tội sinh hoạt thất thường, hay chán nản và thi thoảng lại bùng học và con bé đang mở miệng toan cãi và mắng lại thằng bé thì Piano lại kết thúc bài thuyết giảng bằng một câu hỏi quan tâm, thế là lần nào Vân cũng ngậm miệng lại không cãi nữa. Trên đời này, hình như thằng bé là người duy nhất làm được điều đó.

Vân sinh ra trong một gia đình yên ấm. Năm nay con bé 17 tuổi. Bố mẹ con bé là những công chức hiền lành, nó có 1 chị gái, hơn nó 1 tuổi. Lẽ ra cuộc sống của nó chẳng có gì đáng chán – như Piano thường nói – nếu nó không có một bà chị như thế. Nó với chị nó là một cặp chị em trái ngược nhau hoàn toàn. Chị nó là một đứa con hoàn hảo, thông minh, biết nghe lời, học hành giỏi giang, lại còn biết đánh đàn violin rất hay nữa. Còn nó là một đứa con kém cỏi. Trí tuệ thì hạn chế, hay cãi lại bố mẹ, tài cán thì chẳng có gì cả. Nó chán ngấy cảnh mỗi lần đi họp phụ huynh về bố mẹ nó lại mang chị nó ra để thuyết giảng. Làm anh chị thật sướng, chẳng bao giờ phải lo nghĩ đến chuyện học kém em cả, và luôn được lôi ra làm gương, lại còn luôn tự cho mình cái quyền được nghĩ rằng mình làm anh chị nên thiệt thòi đủ đường vì bố mẹ chiều em hơn này nọ. Chẳng có ai hiểu cho nỗi lòng của những đứa em, cứ phải sống trong sự so sánh mệt mỏi của bố mẹ họ hàng với lại thầy cô. Đáng chán hơn nữa là Vân, dù đã cố gắng hết sức, cũng chẳng bao giờ ghét được Violin – chị nó cả. Chị nó từ năm lớp 8-9 gì đó đã không bao giờ tranh giành với nó. Lúc nào cũng nhường em cả thôi. Những khi Vân bị mắng, chị là người duy nhất chạy ra bênh. Tuy thi thoảng trong lúc tức Vân có bảo chị là đồ giả tạo, nhưng Vân biết, chị nó không phải là người như thế.



Có một vấn đề là bố mẹ chiều Violin hơn chiều Vân, từ nhỏ đã thế. Mọi người có thể không biết, nhưng Vân thì biết rất rõ. Chị được học đàn, được trang trí phòng màu chị thích, được mua quần áo theo ý muốn, được cho nhiều tiền tiêu vặt hơn Vân nữa. Còn Vân, cái gì cũng dùng lại của chị, trường lớp thì học y như chị, nên là lại càng khổ mỗi lần nghe bài ca “Sao chị em như vậy mà em lại thế này?”. Những ấm ức của Vân lâu nay chỉ có mỗi Piano lắng nghe. Mới gọi đó mà thằng bé đã đến, tay cầm 2 cái Kebap tam giác còn nóng hổi và một bịch sữa đậu nành, và mặt nó thì cười tươi tỉnh trông thật là đáng ghét.

- Ăn đi mày, không ốm mai lại không đi học được giờ - Piano đưa bánh cho Vân.
- Mai tao không đi học đâu – Vân vùng vằng
- Mai tao qua đèo mày đi học, mày mà không đi tao cũng không đi – Piano mỉm cười
- Ủa mày đèo tao hả? – Vân nói giọng hào hứng hẳn
- Thấy xuôi tai rồi hả ku? Để từ giờ mày không bỏ học nhịn ăn nữa, tao qua đèo mày đi học rồi đưa mày về - thằng bé vẫn nói giọng tưng tửng.
- Để tao suy nghĩ. Mà đi học rồi ngủ cũng được mà. Cứ thế đi – Vân vui lên rõ rệt.
- Mày mà ngủ là nghỉ luôn nhé. Cho mày đi bộ về nhà
- Mày ép tao đấy à?
- Ừ đấy. Tao ép, tao nói mày không nghe, giờ phải ép thôi. – Piano vẫn tỉnh bơ ăn bánh mì mà nói.
- Thôi đươc rồi – Vân ngồi tư lự.
- Tao đánh đàn cho mày nghe nhé – Piano mỉm cười.
- Sao tự dưng hôm nay mày tốt bụng dữ vậy ku – Vân ngạc nhiên.
- Ờ thì vì mày kêu chán đời chán học này kia, nghe tao đánh đàn chắc phải thấy cuộc đời tươi đẹp gấp 1 tỉ lần í, xời không cần cảm ơn đâu, tao biết tao vừa tài năng lại vừa tốt bụng, hé hé.
- Thôi xin, đánh nhanh nhanh lên đê còn đi học thêm.

Quán cà phê lạnh và vắng vang lên tiếng nhạc trong sáng. Vân mù tịt mấy khoản nhạc cổ điền này kia, chỉ biết bài nào thằng bạn đánh nghe cũng du dương và thánh thiện, và nghe lúc nào cũng cảm thấy ấm áp. Người ta bảo tâm hồn sao thì tiếng đàn vậy. Vân có đôi khi thắc mắc, tại sao một đứa như nó lại được làm bạn với 1 thằng như Piano nhỉ.

Piano học cùng với Vân từ năm lớp 10. Thời gian cũng chẳng dài, chẳng thể gọi là thanh mai trúc mã gì được. Chúng nó ngồi cạnh nhau thế là thành thân. Thằng bé là con một, lúc nào cũng chỉ ước có em gái, còn Vân lúc nào cũng ước được là con một. Tình bạn của chúng nó đơn giản, không có tí kịch tính nào, nhưng mà bình yên.

__________________________________________________________

Rạp chiếu phim lúc 5 giờ chiều

- Chị ơi cho em mua 2 vé Avatar 3D chiều thứ 5 lúc 3h30 ạ - 2 người khách hàng cùng nói một lúc làm hai chị bán vé phải ngước lên:
- Hai bạn đi cùng nhau à?
- Dạ không. Violin nhìn sang bên phía cậu bạn cùng muốn mua vé giống mình. Cậu ta cũng trạc tuổi con bé thôi, cao cao, mặt mũi cũng sáng sủa. Và cậu ta cũng đang nhìn con bé đầy ngạc nhiên.
- Em ơi có đổi được giờ khác không? Giờ ấy chỉ còn đúng 2 vé thôi. Hai chị bán vé mỉm cười.

Violin chưa kịp nói gì thì cậu bạn kia đã lên tiếng:

- Thôi chị cứ để bạn ấy mua vậy, em sẽ xem buổi khác - Và thằng bé mỉm cười.
- Cảm…cảm ơn nhé! Violin quay sang nói với cậu bạn kia, mà vẫn chưa hết ngạc nhiên “trên đời này hóa ra vẫn còn người tốt như thế cơ đấy”. Nhưng như một cơn gió, cậu bạn kia nói xong đã quay đi và hình như chưa kịp nghe con bé cảm ơn, rồi cậu ta hòa lẫn vào đám đông những người ở rạp…

Tối hôm đó, về nhà, Violin ngạc nhiên thấy em gái ngồi học bài chăm chỉ. Chắc là mai sẽ có bão, hoặc gì đó tương tự. Con bé đến gần em, mỉm cười:

- Về lâu chưa Vân?
- Lâu rồi ý – Vân nói – Chị đi đâu mà về muộn quá vậy?
- À thì … đi mua vé Avatar3D. Chiều t5 hai chị em mình đi nhá
- Ô mua được vé rồi hả, okie đi liền – Vân hứng khởi, hóa ra hôm nay cũng là một ngày may mắn.
- Xe em hết xăng chưa? Tiền này mẹ bảo đưa để em mua xăng còn đi học.
- Chị lại điêu đi, chắc chị xin mẹ tiền rồi lại đưa em chứ gì, xăng chưa hết nhưng không cần mua, mai có xe ôm rồi
- Hehe, thế cơ á, ai đấy;Wink
- Bí mật. Bao giờ đến lúc sẽ kể.

Cũng chẳng mấy khi Violin thấy Vân vui vẻ và hăng hái như thế. Vân chỉ kém Violin 1 tuổi, nhưng trẻ con hơn khá nhiều. Tính khí thì thất thường, ăn nói thì nhiều khi không suy nghĩ, nhưng mà bản chất thì tốt bụng lại dễ mủi lòng. Sáng nay trước khi Vân đi học, bố mẹ lại cãi nhau về việc học hành của Vân, nên chắc con bé buồn lắm. Nghĩ thế, nhưng Violin cũng chẳng nói ra. Vì nói ra thể nào cũng làm tổn thương lòng tự trọng của Vân.

Bố mẹ đang tính chuyện mời gia sư riêng cho Vân để cải thiện tình hình. Chiều nay mẹ bảo Violin là đi tìm xem có ai đáng tin cậy thì dạy cho em, chứ cứ để con bé lông bông bố mẹ chẳng yên tâm được. Violin biết thể nào Vân cũng phản đối cho mà xem, cái gì mà cứ từ bố mẹ nói, thể nào Vân cũng không muốn làm theo. Mà tìm đâu được gia sư đáng tin cậy cơ chứ. Violin đau đầu, xưa nay làm gì có ai nói mà Vân nghe lời đâu, Vân thích làm ngược với mong muốn của mọi người, như thể để chứng tỏ con bé mạnh mẽ lắm. Ôi chao cái tuổi ẩm ương hình như ai cũng thế! Ngang ngạnh, bướng bỉnh mà dại dột nữa!

________________________________________

Sáng hôm sau trời hửng nắng, Vân dậy sớm chưa từng thấy để chuẩn bị sách vở, lần đầu tiên sau một thời gian dài, con bé đi học mà đã học bài, kể ra cảm giác ấy cũng khá là thú vị, ít nhất là an toàn và không nơm nớp bị lên bảng kiểm tra miệng. Cũng chẳng mấy khi nó mang đầy đủ sách vở như thế, bình thường mọi khi toàn Piano mang sách đi, sách của Vân mua từ đầu năm đến giữa năm vẫn còn y nguyên như mới. Xuống đến cổng đã thấy thằng bạn đợi từ lúc nào, con bé hớn hở:

- Mày dậy sớm thế ku? – Nhưng rồi mặt nó lại xịu xuống ngay được – Mà sao không đi xe máy, đi xe đạp thế này?
- Oài đã được đèo rồi còn lắm mồm quá đi, trời rét đi xe đạp cho nó ấm – Piano mỉm cười tươi tỉnh.
- Nhưng ngồi xe đạp ê mông lắm, lại còn lâu nữa.
- Mày lắm chuyện quá, lên nhanh lên!

Đường đến trường vốn dài mà hôm nay Vân thấy ngắn, tại bởi nó được đèo đi nên thấy thế chăng. Hai bên đường, những cành cây khô trụi lá với những hình thù kì lạ trông đến là thú vị, lạ thật, những thứ đáng yêu như thế, sao hôm nay Vân mới nhận ra nhỉ?

- Tao đi xe đạp là vì ngồi nó hay bị xóc, mày đỡ ngủ gật, phóng xe máy, thể nào mày cũng ngủ gật cho coi.
- Thật à, không phải là xe máy của mày hỏng hóc gì chứ? – Vân hỏi với cái kiểu tao-biết-tỏng-rồi-đừng-có-mà-lừa-tao.
- Chán mày ghê, bạn tốt thế mà cứ nghi ngờ, với mày xem phim Hàn Quốc suốt ngày, không thấy mấy cảnh lãng xẹt, í lộn lãng mạn toàn là đèo nhau đi xe đạp à, chán chuyện quá đi.
- Ờ thì thôi tao xin lỗi, tao biết bạn tao tốt rồi – Vân mỉm cười “giống phim Hàn Quốc sao”
- Ừm ờ, nhưng mà nói thật là hôm nay xe tao hỏng ku ạ - Thằng bé cười khoái trá.
- HẢ! Đấy tao biết ngay mà, mày mà tử tế như thế thì có mà trời mưa mất!!!

Vân vừa nói xong thì một cơn gió lạnh lùa qua. Rét buốt! Những chiếc lá khô trên mấy cành cây rơi ào xuống, như một cơn mưa… Sao từ trước tới giờ Vân không nhận ra, rằng hóa ra đi học lại vô cùng thú vị như thế này nhỉ?

______________________________________________________

2 giờ chiều, Violin đến trung tâm gia sư được mẹ của một người bạn giới thiệu cho. Cái trung tâm cũng khang trang, có vẻ tin tưởng được, Violin bước vào gặp chị lễ tân và được chị bảo ngồi chờ một lát vì chị đang bận một chút với cả anh sinh viên đến đăng kí làm gia sư. Chị bảo với anh kia:

- Em điền đầy đủ họ tên, số CMT, gia cảnh, trường đại học đang học, địa chỉ và môn học có thể dạy vào nhé

Anh kia điền một lúc rồi đưa lại cho chị lễ tân. Anh chàng này có một điều gì đó hết sức đặc biệt mà Violin quan sát mãi mới nhận ra. Anh ấy viết bằng tay trái, chẳng biết chữ có đẹp không nhưng viết được bằng tay trái ở Việt Nam thật là hiếm gặp. Anh ấy ăn mặc theo kiểu không chải chuốt lắm, áo sơ mi với quần thụng, và nét mặt ánh lên vẻ tự tin.

- Em có đánh dấu nhầm không? - Chị lễ tân hỏi anh ấy – Môn học đăng kí dạy em đánh dấu tất cả toán lý hóa văn anh, lại còn cả nhạc nữa hả.
- Không em không nhầm đâu – Anh ấy mỉm cười, nụ cười tự tin hết sức lôi cuốn.
- Em có gia sư tất cả các loại nhạc cụ không – Chị lễ tân hỏi kiểu nừa đùa nửa thật.
- À, với piano với cả trống em chỉ dạy được cơ bản thôi, còn em có thể dạy được guitar ở trình độ nâng cao J

Cái người-giỏi-tất-cả này khiến cho Violin không khỏi ngỡ ngàng, anh ấy như kiểu bước ra từ trong truyện vậy, cô bé ngồi nghĩ một lúc thần cả người ra, đến nỗi chị lễ tân phải gọi mấy lần nó mới giật mình trả lời.

- Em cần gia sư những môn gì?
- À, toán, văn anh ạ, em em nó thi khối D.
- Trình độ?
- Dạ?
- Trình độ của em em ý?
- À lớp 11 ạ.
- Ừ được rồi em ạ, để trên trung tâm sắp xếp, đến chiều nay hoặc chậm nhất sáng mai sẽ báo lại cho em nha.
- Vâng em cảm ơn chị - Violin mỉm cười – Chị tìm cho em gia sư tốt tốt nhé.
- Em yên tâm, ở đây chất lượng hết sức bảo đảm, không lo đâu.
- À nhưng chắc là cũng phải kiên trì, tại em em nó hơi khó bảo ý ạ. – Violin mỉm cười.

Độ này Violin hay gặp được những người kì lạ, cậu bạn hôm trước ở rạp chiếu phim, anh sinh viên hôm nay, mà tạm thời cứ gọi anh ấy là Guitar đi vì chưa kịp biết tên, mà có lẽ cũng chẳng bao giờ biết được tên… Từ khi sinh ra Violin đã là một đứa trẻ kì lạ, một người luôn luôn may mắn, con bé luôn tự nói với mình như thế. Những khi mệt mỏi hay chán nản, nó tự bảo mình phải luôn tươi cười, vì cuộc đời rất tươi đẹp, nên con bé mới được ở đây, trong ngôi nhà bé nhỏ, có một cô em gái hay dỗi, lại được bố mẹ yêu thương.

Violin học đàn từ nhỏ, tiếng vĩ cầm không trong sáng như tiếng piano hay phóng khoáng như tiếng guitar, âm thanh ấy da diết và thường thì đượm buồn, rất ít khi cô bé đánh đàn trước mặt đám đông, bởi cô bé thực sự chẳng muốn ai phải buồn. Chỉ khi trời vào đêm và cô bé đóng chặt cửa lại, thả mình trong cảm xúc của những bản nhạc dài, Violin mới cho phép mình buồn một chút. Nhưng chỉ một chút thôi!

____________________________________________

3h chiều thứ năm, rạp chiếu phim cũng đông đông rồi. Vân với Violin đến rạp ngồi đợi một lát rồi đi mua pop corn. Chỗ mua pop corn đông nghẹt người, càng hàng dài đứng đợi. Vân biết chị gái là không có biết bon chen là gì đâu nên bảo Violin cứ ngồi đấy để Vân ra mua cho. Bon chen thế mà cũng đợi mãi mới đến lượt. Vân vui vẻ nói với chị bán popcorn

- Chị ơi cho em 1 lover combo
- 1 lover combo – phía hàng bên kia có 1 anh cao cao cũng đang yêu cầu.

Ngạc nhiên Vân quay sang nhìn, đúng lúc ấy chị bán hàng nói:

- Em ơi chỉ còn 2 cốc coca nhỏ thôi, không đủ 2 lover combo mà cả 2 bên cùng order em ạ.

Vân tiếp tục nhìn và lưỡng lự thì anh kia nói luôn

- Đâu có thấy em kia nói gì đâu, lấy hộ mình với mình đã muộn giờ phim chiếu rồi!

Và thế là Vân đã bị nẫng tay trên một cách hết sức giời ơi đất hỡi, cầm đống popcorn và nước ra mà Vân phụng phịu, cái kẻ không có một tí ga-lăng nào cả đã tan biến nhanh chóng vào trong đám đông. Chứ nếu không thể nào Vân cũng tìm cách ngáng chân cho ngã oạch cho coi. Cơ mà cả đời con bé sẽ không quên cái loại con trai ki bo xấu tính thế đâu. Con trai đáng ghét nhất là không biết nhường nhịn, sau đó là nói nhiều. Tức quá đi!!! Cũng may là phim hay chứ không thì về tức chết mất!!!

Về đến nhà, Vân nhắn tin kêu ca kể lể với thằng ku bạn về cái vụ bị nẫng tay trên ấy. Piano hỏi là Vân đã xem Avatar3D rồi à, kèm theo câu "the thi thoi vay" và sau đó thằng bé bắt đầu thương cảm cho con bạn tội nghiệp, nhưng kết luận của nó là "ai bao may cu hay bon chen co, neu may k bon chen thi dang nao cg ra nthe" "thoi dung tuc nua, gia ca nguoi". Mới nhắn tin được đến đấy thì Vân đã nghe Violin nói:

- Vân này, bố mẹ bảo là tìm gia sư cho em
- Sao lại cần gia sư?
- Không biết, bố mẹ bảo thế. Mà cũng tại vì em hay bỏ học quá Sad
- Từ giờ k bỏ học nữa là được chứ gì, gia sư gia siếc gì, không học đâu.
- Nhưng tìm rồi, chủ nhật này gia sư đến, em chịu khó học thử nhé, đàng nào thì cơ bản của em cũng không vững lắm mà.
- Đến thì đến, không học đâu!

_______________________________________________________

Sáng chủ nhật đến ngọt ngào như cái lạnh mùa đông lùa qua cửa. 7h Vân đã bị dựng dậy với lí do "8h gia sư đến", một lí do hết sức là khó chấp nhận đối với con bé. Violin dậy sớm hơn mọi ngày, cũng háo hức xem gia sư cho em gái là ai, có tốt không, gì thì gì, gia sư cũng là Violin mời về mà.

8 giờ kém 5 vẫn chưa có tăm hơi gì của gia sư, Vân có vẻ hớn hở "hi vọng không tìm được nhà". Violin lo lắng "sự cố gì chăng’" Đúng 8 giờ chuông reo và Vân ra mở. Vừa mở cửa ra, nhìn thấy bản mặt của gia sư Vân đã đóng sầm cửa lại. Mặt mũi nhăn nhó, con bé vùng vằng:

- Gia sư này thì chị đi mà học!!!

Ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, Violin ra mở cửa. Và cô bé không khỏi ngạc nhiên khi gia sư trước mặt mình là…
Về Đầu Trang Go down
Khách vi
Khách viếng thăm




Tạm Biệt Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạm Biệt   Tạm Biệt Icon_m13Thu Jun 03, 2010 9:55 pm

Tạm biệt - Kì 2: Anh bạn gia sư
23/05/2010 14:00:00
Theo PLXH
Trước mặt Violin là Guitar, cái con người giỏi tất cả mà cô bé gặp hôm đến trung tâm gia sư ấy. Điều kì lạ là chẳng hiểu sao Vân lại có phản ứng quyết liệt vậy, xem chừng anh chàng này đâu có đến nỗi nào...
Tạm biệt - Kì cuối: Tạm biệt
Tạm biệt: Kì 3 - Không thử sẽ không biết
Tạm biệt - Kì 1: Chị và em gái

Trước mặt Violin là Guitar, cái con người giỏi tất cả mà cô bé gặp hôm đến trung tâm gia sư ấy. Điều kì lạ là chẳng hiểu sao Vân lại có phản ứng quyết liệt vậy, xem chừng anh chàng này đâu có đến nỗi nào, hình thức cũng tàm tạm, có vẻ cũng giỏi giỏi, trông lại đứng đắn đó chứ, mà sao Vân đóng cửa cái rầm rồi vùng vằng bỏ đi nhỉ? Mời khách vào nhà, Violin hỏi:

- Anh quen Vân nhà em ạ?
- Không, không có quen em ạ.
- Lạ thật, thế tại sao lại thế nhỉ? Anh cứ ngồi đợi một lát, em lên gọi em ý nhé.
- Ừ không sao đâu em ạ, em chẳng bảo em em hơi khó bảo còn gì, cố lên nhá

Ồi, anh ấy nhớ cơ à, đúng là trí nhớ tốt, haizz, người giỏi-tất-cả cũng khác người bình thường một tí. Violin lên phòng tìm Vân, thấy cô bé đang ngồi nhắn tin mặt mũi bực tức

- Anh ý không quen em mà em lại quen anh ý hả Vân?
- Oài, oan gia, quen biết gì. Nhớ vụ bị nẫng tay trên popcorn ko?
- Nhớ nhớ, ủa hóa ra... thế là...???
- Đúng đấy, èo, con zai gì mà keo bẩn, ko có tí nào gallant với cả biết điều, như thế dạy dỗ thế nào được mà cũng rước về.
- Ơ thì đâu ai có biết. Cơ mà em bảo là nếu gặp lại thì phải ngáng cho ngã cơ mà, sao gặp lại lại chạy trốn vì sợ hãi thế này – Violin khích em gái. Vân khá là hiếu thắng, nên bị khích thế thể nào cũng tức.
- Ai bảo chạy trốn? Chẳng qua là hem thèm quan tâm đến cái loại ấy thôi nhá? Mà chị nói đúng đấy, phải trả thù chứ nhể. Oke con dê, cho dạy xong rùi khóc thét luôn hehe
- Ừ phải đấy, phải thế chứ - Violin mỉm cười, Vân lúc nào cũng thế Very Happy - Thôi em đi học đi, sách vở này.

_____________________________________________________

8h30’ sáng chủ nhật, trong phòng-học-được-thiết-kế-riêng-cho-gia-sư-và-học-sinh, có một con bé ngồi trơ như tượng đá và một anh gia sư đang ngồi chật vật không biết làm thế nào để bức tượng đá ấy sống dậy. Đấy chỉ là cảnh Vân tưởng tượng ra trước khi gặp cái anh gia sư đáng sợ này.

Sự thật là Vân ngồi trơ như tượng. Và sau mấy câu: chào em, anh là ... từ nay anh dạy... hi vọng em hợp tác. Thấy Vân không hợp tác gì cả, Guitar cũng ngồi trơ như tượng. Thi xem ai làm tượng lâu hơn, xời chuyện này chẳng có gì khó. Lần này Vân gặp phải đối thủ khó nhắn rồi.

30’ trôi qua, rồi 1 tiếng, cả hai vẫn ngồi trong im lặng như thế. Nhưng mà xét về khoản kiên nhẫn thì quả tình là Vân có hơi kém, mà con ruồi nó cứ lượn qua lượn lại xung quanh Vân ‘hic số mình đúng là số ruồi bâu’ Vân bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, và cô bé đã thua cuộc thật rồi:

- Anh không định dạy dỗ gì à, sao ngồi không như thế rồi cứ thế nhận tiền dạy học à? Đồ vô trách nhiệm.
- Đấy là tại em không học đấy chứ, sao lại tại anh? Mà ai bảo nãy giờ không dạy cái gì, dạy bao nhiêu thứ thế còn gì?
- Dạy được cái gì đâu? – Vân ngạc nhiên quên cả tức.
- Ô hay, chả dạy được tính kiên nhẫn, khả năng kiềm chế cảm xúc và giảm bớt tính hiếu thắng còn gì. Chỉ có thầy giáo này mới dạy được những thứ ấy, chứ trước nay ai dạy được em chưa?
- Ừm... – Vân bắt đầu đuối lí.
- Mà sao vừa nhìn thấy anh em đã đóng cửa cái sầm vậy? Thiếu lịch sự - Guitar nói khá là thản nhiên.
- Đúng là mau quên gớm.
- Quên gì?
- Nẫng tay trên bỏng ngô của người khác nên giờ không nhớ cũng phải thôi. Những người xấu đâu có biết ý thức việc mình làm là xấu đâu.
- À – Guitar bật cười, ra là thế, giờ thì nó đã nhớ ra rồi, cái cô bé loi choi hôm trước ở rạp chiếu phim... thực ra Guitar cũng chẳng cần lắm cái popcorn ấy, nhưng vì cô bé cứ chen hàng, không chịu đợi đến lượt nên thằng bé tức mới nẫng không cái suất popcorn ấy. - Ồ, thì ai bảo tại em chậm chân còn nói nhiều
- Con trai mà nhỏ nhen lại còn lắm điều.
- Ô thế hóa ra em cứ hi vọng lúc nào cũng được nhường à. Đừng hi vọng thế. Vì sự thật là khi ra ngoài, cơ hội là thứ lúc nào cũng có người tranh cướp mất, nếu mình không biết nắm lấy, thế nào cũng phải chịu thiệt! Người xinh xắn đáng yêu nghĩ thế còn vô cùng sai lầm, nữa là...
- Anh... – Vân tức không còn lời nào để nói. Đã không chịu nhận sai rồi còn đá đểu, cái loại gì thế này cơ chứ, đây có phải gia sư không, cáo thì có.
- Thôi thông thoáng tư tưởng rồi thì học nhé. Em thích học môn gì nhất?
- Chả thích môn gì cả.
- Thế ghét môn gì nhất?
- Oài ghét tất.
- Tội nghiệp thật – Guitar thở dài...
- Tội nghiệp cái gì, cứ hỏi thử 1000 đứa học sinh đang học cấp 3 xem thích môn nào, ghét môn nào, phải đến 99% trả lời không biết. Học thì nặng, dạy thì chán, ai mà thích cho nổi.
- Thế lại càng tội nghiệp.
- ??? – Vân mặt mũi ngơ ngác.
- Con người đáng thương nhất không phải là những người nghèo khổ hay bệnh tật, mà là những người không hiểu chính mình, không biết gì về mình cả, em là người như thế đấy.

Trước nay chưa ai nói với Vân như thế, mà Vân ghét nhất là bị thương hại. Nó vẫn coi mình là nhất, là đặc sắc, là không giống ai, là có cái tôi riêng. Hình như những đứa trẻ 17 tuổi đứa nào cũng nghĩ như thế. Chúng nó lúc nào cũng nghĩ mình đủ lớn rồi, không cần ai dạy bảo nữa. Và điều đáng buồn hơn, là 17 tuổi mà không có đam mê hay sở thích, không có ước mơ hay lý tưởng...

- Nếu em đã không thích môn gì thì anh chọn hộ nhé. Học toán trước.
- Gì cũng được.
- Tại sao em không thích học toán?
- Vì khó, hỏi lạ.
- Tại sao khó?
- Thì lằng nhằng, rắc rối, mà phải thông minh mới học được, mà lại không thông minh.
- Em có chơi nhạc cụ gì không?
- Hỏi liên quan thế, không.
- Tại sao không?
- Ôi zời, thì phải có tài mới chơi được chứ. Tự biết mình không có tài nên không chơi.
- Nhầm rồi. Người có tài thì sẽ nổi tiếng. Người có đam mê thì sẽ vui vẻ. Em chỉ cần có đam mê là sẽ ổn thôi.
- Haizz lại là lý thuyết suông thôi – Vân ngao ngán.
- Ồ, hôm sau anh sẽ mang đàn đến đánh cho em nghe. Nếu chỉ đánh từng nốt, từng nốt thì rất dễ, đánh thành một bản nhạc sẽ rất khó. Học toán cũng thế, nếu chỉ áp dụng công thức thôi thì ai chả làm được. Thế mà làm toán thì không phải ai cũng làm được.
- Nói thế thì làm sao mà học toán được?
- Thì cũng giống như học đàn, tập đi tập lại, nhiều lần là quen. Xác suất để một người bình thương biết chơi 1 nhạc cụ là khoảng 99%, để một người trở thành thiên tài âm nhạc là 0.000000001%. Điều tương tự xảy ra với môn toán. Việc một người bình thường học toán ổn là điều chẳng khó lắm, nhưng tất nhiên, nếu em định thành nhà toán học, thì có lẽ nên từ bỏ đi thôi.
- Nói nhiều quá – Vân phàn nàn, mặc dù con bé cũng bắt đầu thấy anh gia sư này nói năng thuyết phục và có lý rồi. Nhưng không thể chịu thua dễ dàng thế được. Nghĩ đến bỏng ngô, nghĩ đến bỏng ngô, con bé tự nhủ.
- Thôi thế bắt đầu từ công thức đơn giản nhất nhá... – Và Guitar bắt đầu giảng giải, điều kì lạ là Vân thấy cái gì anh này nói nghe cũng thật là thuyết phục và rõ ràng. Hình như ở trên lớp cái này cái kia cũng đều học rồi, nhưng cô bé không hiểu tường tận như thế này...

Đứng xem qua khe cửa, Violin biết rằng Vân là vỏ quýt dày đã gặp phải móng tay nhọn rồi. Cô bé mỉm cười...

________________________________________________

Sau một hồi nhắn tin với Vân và nghe con bé càu nhàu, Piano cũng dậy để đến quán. Quán cà phê là của anh bạn thằng bé và Piano vẫn đến đây chơi nhạc mỗi khi rảnh rỗi, hay mỗi lúc căng thẳng. Hôm nay quán đông hơn ngày thường, vì là sáng chủ nhật, và anh Thành, chủ quán tươi cười khi nhìn thấy thằng bé:

- Hôm nay đến sớm thế, tối mới cần chơi nhạc cơ mà
- Oài đâu phải ai cũng đến để chơi nhạc cho anh, đến uống cà phê chứ.
- Tí tuổi đầu như chú thì cà phê cà pháo gì, uống sinh tố hay nước hoa quả thoai.
- Ờ thì nói thế cho ra vẻ một tí.
- À mà cũng có việc cho chú đấy.
- Việc gì anh?
- À hôm nay quán tuyển thêm người chơi nhạc, cô bé này chơi vi ô lông, chú nghe rồi duyệt hộ anh nhá.
- Chà nhưng em có chuyên vụ này đâu, sao mà dám phán xét.
- Cứ nói em cảm thấy thế nào là được rồi.
- Okie thôi anh.

10h sáng, nhạc công mà anh Thành giới thiệu đã đến. Anh Thành mời cô bé lên chơi thử trên sân khấu, còn Piano ngồi dưới với tư cách là một giám khảo bí mật mà thôi. Cô bé vừa lên đến sân khấu thì Piano đã có cảm giác quen quen nhưng thằng bé chẳng nhớ ra là ai nó đã gặp. Và khi tiếng nhạc cất lên thì cả quán cà phê đang ồn ào là thế bỗng dưng im lặng tuyệt đối. Tiếng đàn da diết và ngọt ngào đến nghẹt thở, và buồn. Người ta khó có thể tin âm thanh ấy thuộc về một cô bé mới 18 tuổi đầu như Violin, vì tiếng đàn nghe từng trải quá, sâu sắc quá!

Tiếng nhạc dứt và mọi người đều vỗ tay. Anh Thành hỏi ý kiến Piano, và tất nhiên thằng bé trả lời là quá ổn rồi. Nó cũng đã kịp nhớ ra nó gặp cô bé này ở đâu, ở rạp chiếu phim, khi nó nhường vé Avatar 3D cho cô bé!

Anh Thành đon đả nói với Violin:

- Cảm ơn em nhá, em được nhận luôn. Em sẽ diễn tối thứ 6 thứ 7 và chủ nhật. À với giới thiệu với em luôn, đây là thằng em anh, có em ở đây rồi thì nó sẽ thành ra thất nghiệp – anh Thành giới thiệu Piano.
- Ơ... Violin không mất nhiều thời gian để nhận ra người con bé gặp ở rạp chiếu phim hôm trước, và nó ngoác miệng cười.
- Chào... bạn. Xưng là gì nhỉ, thôi cứ bạn với mình nhé.

Sau một hồi trò chuyện thì cả hai đều vỡ ra một nhẽ là Violin hơn Piano một tuổi, nhưng chúng nó vẫn xưng bạn mình vì... quen rồi. Piano có cách nói chuyện cởi mở và ấm áp. Còn Violin có một đôi mắt lúc nào cũng đượm buồn, và ngay từ lần đầu tiên lúc nào Piano cũng ấn tượng là như thế.

- Bạn có một điểm rất đặc biệt – Piano mỉm cười
- Thật á? – Violin ngạc nhiên – Đặc biệt gì cơ?
- Bạn rất giống... chị Linh...
- Chị Linh là ai?
- À là chị người yêu cũ của anh Thành chủ quán.
- Giờ chị ấy đâu rồi?
- Chẳng biết nữa, bình thường thi thoảng chị ấy vẫn hay đến, nhưng gần đây thì không đến nữa.
- Mà mình giống thế nào cơ?
- Cách cầm đàn và cách đặt đàn xuống, giống cả cái kiểu hay nhìn xuống nữa Very Happy
- Thật á – Violin ngước nhìn lên – Lạ nhỉ
- Ừ, mình cũng thấy hơi lạ Very Happy, thi thoảng song tấu nhé Wink – Piano chuyển đề tài
- Okie luôn thôi, bạn đánh thử cho mình nghe thì mới song tấu được ý.
- Chơi để bạn đánh giá xem có tương xứng không hả – Piano nháy mắt
- Cũng đúng đấy – Violin mỉm cười đơn giản
- Hả – Piano giật mình nghĩ bụng ‘tự tin vậy sao’
- Nhưng là để xem mình có tương xứng với bậc thầy Piano không thôi, chứ vế ngược lại xem ra hơi khập khiễng.
- Đúng là... Piano mỉm cười, một người thú vị

_________________________________________________

Chiều chủ nhật mát lành, Piano gọi điện cho Vân hỏi xem sáng học hành sao, sau một hồi nghe Vân kêu ca kể lể về cái sự đáng ghét của anh gia sư vô duyên không tí gallant nào, Piano đi đến kết luận: “Tóm lại là mày thấy anh ý dạy hay... à ý tao là dạy cũng được, tính hơi quái đản chứ gì. Tao thấy hợp với mày lắm, tính tình quái đản” và nhận được câu trả lời, tất nhiên hết sức bực tức của Vân “Mày có cần quá đáng quá thể thế không, thôi thì học cũng được, tao ngán nghe bố mẹ kêu ca lắm rồi”

Rồi Piano kể chuyện gặp Violin ở quán cho Vân nghe. Piano kể là gặp 1 bạn mà thực ra là 1 chị rất dễ thương, chơi Violin rất hay và có nét gì rất quen.

- Mày thích bạn à không chị ý hả?
- Mày điên à, vừa gặp 1 lần, thích là thích thế nào được.
- Gặp nhiều lần có thích không?
- Làm sao tao biết được, có thể lắm
- Chán mày
- Sao chán tao, tao làm gì mà chán?
- Chả biết tự dưng thấy chán
- À mày ghen hả ku?
- Ghen quái gì, may ra nếu trên thế giới này chỉ còn 1 thằng con trai là mày, có lẽ tao còn có tí lăn tăn
- Ôi đến lượt tao chán. Tao thấp giá vậy sao
- Chỉ thế thôi...
- Nhà tao có điện thoại, chào mày nhé
- Okie bb

Chuông điện thoại bàn reo và nhìn số trên màn hình là Vân biết ngay ai gọi điện đến: Cô chủ nhiệm. Chắc lại gọi đến kêu ca về tình trạng học hành chểnh mạng hay bùng học của Vân, nên con bé cũng chả còn buồn nghe trộm nữa. Bật tivi lên, Vân nằm xem mấy bài hát xập xình và đăm chiêu suy nghĩ. Có những lúc cuộc đời như thế này sao, nhạt nhẽo và vô nghĩa. Nghĩ lại lời Guitar nói hồi sáng, Vân tự thấy có lí, nó chẳng có sở thích hay đam mê, chẳng giỏi giang gì hết, tương lai sẽ ra sao nhỉ. Vân nhắm mắt lại và thấy một con đường mờ mịt không có đích gì cả. Tự dưng Vân thấy khó chịu quá. Ngồi bật dậy, Vân xuống nhà uống nước, nó định là sau đó sẽ ngồi học bài, nó đang có cảm hứng, cái cảm hứng phải 1 tỉ năm mới xuất hiện.

Cầm cốc nước chuẩn bị lên phòng, Vân nghe thấy tiếng trò chuyện trong phòng bố mẹ. Trí tò mò kích thích nó lại gần dí tai vào cửa nghe lỏm, biết đâu bố mẹ đang bàn cách để nghiêm trị nó sau khi cô chủ nhiệm gọi điện đến, nghe trước cũng có ích lắm chứ.

- Chẳng còn cách nào khác, chỉ còn cách ấy thôi em ạ – Giọng bố vang lên đầy vẻ an ủi
- Nhưng em chẳng muốn cho con đi đâu hết, đi xa thế vất vả lắm – Giọng mẹ nức nở.
- Nhưng như thế là tốt nhất cho con, mình đâu cứ bảo vệ bao bọc nó mãi được, rồi con cũng lớn mà.
- Đành rằng là như thế, nhưng... nó mới 17, 18 tuổi đầu, em chẳng yên tâm...
- Nhưng bây giờ chẳng nói được con thì làm thế nào. Nó lớn rồi, nó chẳng chịu nghe ai cả.
- Đành phải hi vọng là đi xa nó sẽ trưởng thành hơn, sẽ không còn phải lo lắng nhiều nữa.
- Đành thế thôi em ạ.
- Nói sao bây giờ anh, liệu các con có sốc không?
- Cũng vẫn phải nói mà, thư thư vài bữa đã...

Cốc nước trên tay Vân chỉ vài giây nữa là rơi xuống đất, chẳng hiểu sao Vân còn đủ tỉnh táo để giữ cốc nước trên đôi tay đang run bần bật, vậy là bố mẹ sẽ bắt Vân phải đi xa sao, chỉ vì nó không nghe lời, học hành không chăm chỉ ngoan ngoãn sao. Nó là một gánh nặng lớn đến nỗi bố mẹ chỉ muốn hắt đi chỗ khác, một đứa con vô dụng, làm sao so với chị được. Nước mắt cứ lặng lẽ rơi...

Tiếng mở cổng làm Vân giật mình. Chắc chị về. Con bé lấy tay quệt nước mắt và bình tĩnh trở về phòng. Nó giống như con ốc bị kích động thì thu vào trong vỏ. Thế giới của Vân bé nhỏ quá, cô độc quá...
Về Đầu Trang Go down
Khách vi
Khách viếng thăm




Tạm Biệt Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạm Biệt   Tạm Biệt Icon_m13Thu Jun 03, 2010 9:56 pm

Tạm biệt: Kì 3 - Không thử sẽ không biết

Vân chợt nhớ có lần bố mẹ nó dọa sẽ gửi nó đến nhà người họ hàng xa ở Úc, và nó đã hét vào mặt bố mẹ nó rằng như thế có khi còn sung sướng hạnh phúc hơn ở trong cái nhà này, suốt ngày bị kìm hãm...


Vân chợt nhớ đến chuyện có lần bố mẹ nó dọa sẽ gửi nó đến nhà người họ hàng xa ở Úc, và nó đã hét vào mặt bố mẹ nó rằng như thế có khi còn sung sướng hạnh phúc hơn ở trong cái nhà này, suốt ngày bị kìm hãm. Nhưng Vân chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bố mẹ bỏ rơi nó, mặc kệ nó, mệt mỏi vì nó đến độ muốn “vứt” nó đi như thế này.

- Vân em làm sao mà mắt đỏ thế kia, khóc à? Sao thế – Violin hỏi giọng thảng thốt

- Không, không sao, nãy ra ban công ngó cây xương rồng bị bụi bay vào mắt, đau.

- Đâu chị xem nào, mang qua đây chị thổi cho – Violin lại gần.

- Thôi chị đi ra đi, nhìn mặt chị thấy đau thêm đấy – Vân nói giọng đầy bất cần

- Ừm,... em chớp mắt vào ca nước xem sao nhé, để chị lấy thuốc nhỏ mắt cho

- Đã bảo không cần rồi mà, đi đi – Vân đẩy Violin ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.

Không được khóc, Vân tự dặn mình như thế. Không được sợ, tại sao phải sợ chứ, sống ở đâu mà chả là sống. Nhưng giá mà nó ngoan ngoãn như chị, chăm chỉ như chị thì bố mẹ đã chẳng ghét nó, ước gì nó cố gắng, chỉ một lần, một chút thôi. Những lúc như thế này, nó cảm thấy trống rỗng và vô nghĩa kinh khủng. Ngoài cửa sổ, nắng nhảy nhót và chim chóc thì ríu rít, như thể chúng đang cố trêu ngươi con bé vậy. Vân bần thần ra ban công chơi với mấy cây xương rồng, cây này là nó mua, cây kia là Piano tặng, nó thích xương rồng từ khi Piano tặng nó sinh nhật và viết trong thiếp rằng ‘Mày phải mạnh mẽ giống cây xương rồng nhé, dù thế nào cũng luôn sống tốt’. Nó thi thoảng lại rước về một chậu đơn giản chỉ để thấy mạnh mẽ hơn (mặc dù sau đó nó không bao giờ thực hiện được ý muốn là sống tốt). Do nó không cẩn thận, gai xương rồng đâm vào tay nó chảy máu. Giờ đến cả xương rồng cũng ghét nó. Cả thế giới ghét nó...



______________________________________________

Những ngày sau đó, Piano thấy hết sức kì lạ khi Vân đi học rất ngoan ngoãn, mang sách vở, ghi bài đầy đủ, không cãi lời giáo viên, con bé cũng trầm tĩnh, chẳng cãi nhau với Piano nữa, thi thoảng trong giờ nghỉ, nó thấy Vân ngồi bần thần đăm chiêu nhìn xa xăm. Chẳng hiểu cái gì đã làm thay đổi con bạn ‘ngổ ngáo’ của nó như thế. Piano hỏi, Vân cũng không nói, chỉ mỉm cười đầy vẻ cam chịu. Con bé này giờ cũng tỏ vẻ bí hiểm rồi sao.

Rồi một ngày nắng ấm và trời xanh, Vân hỏi Piano:

- Này, sao mày lại chơi với tao?

- Sao mày hỏi thế?

- Tao thấy tao chả có điểm gì tốt cả, sao mày vẫn chơi với tao?

- Vì tao thấy thoải mái.

- Sao mày lại thấy thoải mái?

- Vì mày suy nghĩ đơn giản không phức tạp

- Tức là vì tao ngu nên mày chơi với tao hả – Vân nói với giọng ơ hờ hết sức

- Điên à, ý tao là những đứa con gái khác nếu thích cái A thì sẽ nói hươu nói vượn đến cái B cái C rồi D E F gì đấy rồi vòng lại cái A, còn mày thích gì nói nấy, nghĩ sao nói vậy. Không giả tạo, không mệt mỏi.

- Thế là vì tao không có tí nhạy cảm hay khéo léo nào nên mày chơi với tao hả?

- Độ này mày bắt đầu tư duy phức tạp rồi đấy, nguy hiểm nguy hiểm – Piano mỉm cười

- Nếu tao phức tạp thì mày không chơi với tao nữa đúng không?

- Mày còn nói được câu đấy thì chứng tỏ mày vẫn còn đơn giản lắm. Bạn bè đâu phải cứ nói không chơi nữa là không chơi nữa, người yêu có thể bỏ, nhưng bạn bè thì một ngày là bạn, cả đời là bạn.

- Bạn xấu cũng là bạn à?

- Hôm nay mày hỏi toàn thứ linh tinh khó hiểu thế nhỉ

- Mày đánh đàn cho tao đi, đánh bài gì nghe u ám buồn bã vào.

- Okie, chiều mày.

Tiếng Piano tròn và ngọt, dù nó có buồn thì nỗi buồn ấy cũng rất ngọt ngào, nghe chẳng có gì đáng sợ. Tiếng Violin buồn đã thành bản chất, nên nỗi buồn ấy người ta cũng đã quen...

- Thôi tao về đây – Vân nói với Piano – Chiều tao phải học gia sư, chưa làm bài

- Mày chăm chỉ thế từ bao giờ vậy? – Piano ngạc nhiên

- Thì cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa, cố gắng một lần cũng chả chết ai.

- Không còn nhiều thời gian là sao?

- Tao về đây, chào mày, cảm ơn ku, mày nên thi Nhạc viện, đừng thi Ngoại thương như bố mẹ mày muốn. À mà thôi, cứ thi Ngoại thương đi.

- Mày có bị ấm đầu không??

- Không

______________________________________________

Lúc Vân về đến nhà thì cũng là lúc nó thấy chị đang chuẩn bị đi đâu đó. Nó hỏi thì chị nói là về quê. Quê cũng chỉ cách nhà tầm 20km, đang tự dưng lại về quê. Violin chỉ nói với em đơn giản:

- Chị phải làm mấy cái giấy tờ để thi Đại học, phải về quê mới lấy được chứng nhận ý. Mai chị nghỉ học, em ở nhà học ngoan nhé.

- Lúc nào chị cũng chỉ nói được câu ở nhà học ngoan thôi à, còn câu nào khác thú vị hơn không?

- Ăn ngoan, độ này em hay bỏ bữa, như thế không tốt đâu – Violin mỉm cười.

- Chị không nói cái gì bình thường như những bà chị 9x tuổi teen vẫn nói được à, kiểu như “chị về quê sẽ lỡ mất phim Hàn Quốc, em xem rồi kể cho chị nhé. Mai chị lên mình đi mua quần áo nhé, kiểu kiểu như thế”, chị như kiểu một mẹ thứ 2 trong nhà ý.

- Ờ được rồi, lần sau... lần sau sẽ cố gắng thay đổi.

- Thôi đi, cả đời không xem phim Hàn Quốc bao giờ thì thay đổi thế nào được – Vân mỉm cười, trong một thoáng nó chợt nhận ra đây sẽ là một trong những cuộc trò chuyện cuối cùng của nó với chị nó. Tự dưng nó thấy trách nhiệm của một đứa em phải bắt bà chị sống đúng với lứa tuổi.

- Ờ nhỉ, thôi được rồi, em ở nhà chơi ngoan nhé.

- Có tiến bộ rồi đấy.

Rồi Violin bước ra khỏi nhà, đóng cửa. Hôm nay, cửa sao mà nặng thế! Con bé xiết chặt ba lô trên vai rồi đi bộ ra bến xe buýt. Nó ngoái lại nhìn cái ngõ bé nhỏ, mấy cái cây xương rồng của Vân xinh xinh trên lan can tầng 2, kì cục thật, nó có đi đâu xa lắm đâu, mà chưa đi đã thấy nhớ quá rồi. Ngồi trên xe buýt, con bé ngắm nhìn những người xung quanh, ngắm nhìn đường phố. Còn quá nhiều thứ ở nơi này, nó chưa thể ghi lại, trí nhớ của nó thì có hạn, mà sự tươi đẹp xung quanh thì dường như vô hạn.

Về quê, hai tiếng ấy vang lên đầy ngọt ngào và thân thương. Về quê, nghĩa là tránh xa cuộc sống hàng ngày bận rộn, xa những con phố lúc nào cũng vội vã, ồn ào. Quê chỉ cách nhà 20km, mà như là bước vào một thế giới khác. Một thế giới có trời xanh, mây trắng, hương thơm đồng nội. Một thế giới có thể thả diều, nghịch ngợm, quên đi những bài kiểm tra đầy căng thẳng hay mấy kì thi đáng sợ.

Violin đang trên đường rảo bước về phía nhà ông bà nội, chỉ còn cách khoảng 500m nữa thôi là đến nhà thì do cái tính nghệ sĩ thích ngó ngang ngó dọc của mình mà con bé vấp ngã. Ngã chảy máu đầu gối, trẹo cả mắt cá chân. Nó cố nén nỗi đau, lấy giấy ăn ra lau sạch vết thương mà nước mắt cứ chảy ra giàn giụa. Đúng là ăn hại cơ, thế này thì hôm nay với ngày mai còn làm ăn gì nữa, đến tối là thể nào cũng sưng vù lên cho mà coi. Thật tình nó vừa đau, nhưng cũng vừa tức chính mình không cẩn thận nữa. Tức quá, con bé ngồi phịch xuống bên đường.

- Ngã có đau lắm không? Giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh làm Violin tưởng không những nó có vấn đề với cái chân mà còn có vấn đề với cả cái đầu nữa. Violin ngước mắt nhìn lên.

Hóa ra nó chẳng nghe nhầm, nó sững sờ khi nhìn thấy... Piano ngay trước mặt, cúi đầu xuống nhìn nó đầy vẻ lo lắng.

- Ơ, sao bạn lại ở đây?

- À, tại đây là quê của một chú bạn bố mình, lâu nay chú ấy sống trong Nam, lần này chú ấy ra, mình giúp bố đưa chú ấy về quê, vì bố thì bận mà chú ấy chỉ ra được ít ngày thôi.

- Thế à? Violin vẫn chưa hết ngỡ ngàng về sự tình cờ này.

- Thế tại sao bạn lại ở đây?

- Quê mình ở đây - Violin nói bình thản hơn – Có chút việc nên hôm nay mình về quê. Mai sẽ về nhà.

- Thế hả? Mà chân sao rồi, sao đi đứng thế nào lại để bị ngã thế kia?

- Ừ chán thế đấy, tự dưng ngã, thế này chẳng đi được đâu nữa.

- Lau lau thế sau đỡ đau được. Chỉ bị trầy đầu gối thôi hay còn sao nữa?

- À chắc là trật mắt cá chân nữa.

- Khổ, thế thì đau lắm. Thế còn phải đi xa không?

- À, khoảng 500m nữa là đến nhà ông bà nội rồi, ngồi 1 lát rồi mình sẽ cố đi vậy.

- Chân tay thế này cố sao được. Cũng không xa nữa, nếu không ngại thì... – Piano dừng lại một chút, vì chính bản thân thằng bé cũng còn hơi e ngại – để mình cõng nhé.

- Ôi thôi ai lại thế, bắt tội bạn ra – Violin mỉm cười trước lời đề nghị rụt rè.

- Thế tức là ngại à? – Piano nháy mắt – Phải có gì thì mới ngại chứ nhỉ – Thằng bé trêu Violin, nó hết rụt rè rồi, đã lấy lại sự tự tin vốn có.

- Có gì là có gì – Violin đỏ mặt.

- Thế thì lên đây cõng cho nhanh nào, mệt quá, chân tay thế kia còn ngại với chả ngần.

- Ờ thì...

Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên Violin được cõng. Bố mẹ nói ngày còn nhỏ Vân hay nhõng nhẽo hơn đòi được cõng, còn Violin biết đi là rất ít khi đòi bế, có lần cõng Violin còn khóc ré lên. Bây giờ khi ở trên lưng một người bạn thú vị, Violin mới thấy hồi bé con bé ngờ nghệch quá, được cõng quả là rất sướng. Piano cõng nó đi trên con đường vào làng quen thuộc, hai bên là ruộng lúa thơm ngọt, và phía trên đầu chúng nó là trời xanh, gió thổi từng đợt mát lành. Có phải... đây là một cảnh giống trong phim Hàn Quốc mà Vân thường hay ngồi mơ mộng rồi kể với nó không nhỉ? Violin mỉm cười.

- Nặng không? Con bé hỏi

- Có, nặng lắm – Piano trả lời.

- Thật á, thế cho mình xuống đi không có phiền bạn lắm

- Này bạn dễ tin người thế à, ai nói gì lần đầu cũng tin luôn à?

- Ơ...

- Phải tập đi, chỉ tin tùy người thôi, và đừng đặt niềm tin tuyệt đối vào bất cứ ai hay cái gì.

- Tại sao?

- Ờ thì cái gì cũng sẽ thay đổi mà.

- Ơ nhưng mình tin bạn, thật đấy. Violin nói dịu dàng. Và Piano bất giác mỉm cười.

Quãng đường không dài, nhưng cũng đủ để hai đứa trò chuyện. Ở nhà Violin là một bà chị 9x tính tình già như...7x (đấy là Vân hay nói thế), còn khi nói chuyện với Piano con bé thấy mình dường như còn quá non nớt bé nhỏ, mặc dù thực tế ra cậu ‘bạn’ này còn kém con bé một tuổi.

- Mình có một cô em gái dễ thương lắm nhé, hôm nào sẽ giới thiệu với bạn

- Okie luôn, mình có đứa bạn bằng tuổi cũng dễ thương cực, nó mà gặp bạn là thể nào nó cũng bảo giống người từ thập kỉ trước đến

- Ơ em gái mình nó cũng nói mình y hệt như thế

- Thế thì đúng thật rồi – Piano mỉm cười.

Trước đây, Piano thường chỉ thấy thoải mái khi nói chuyện với Vân, vì con bé hết sức thẳng thắn nên nói chuyện với nó thấy dễ chịu. Hôm nay Piano thấy cô bạn này cũng hết sức thoải mái và dễ chịu. Chẳng hiểu sao nhưng thằng bé cứ thấy hai người này có điều gì đó giống giống nhau. Mặc dù từ hình thức đến tính tình hay cách ăn nói, Piano chẳng tìm được nét tương đồng nào cả.

_____________________________________________________

Chị đi rồi Vân ở nhà một mình. Con bé cũng chả buồn nấu nướng ăn uống gì nữa. Nếu chị ở nhà, chị sẽ nấu và bắt nó ăn. Tự nhiên chỉ nghĩ đến đấy thôi con bé bỗng thấy yêu bà chị của mình ghê gớm. Bình thường có chị thì hay để chành chọe với cãi nhau, mai này nó đi rồi, chẳng được cãi nhau với trêu bà chị già của nó nữa, sẽ buồn lắm. Nghĩ đến đó cũng đủ làm con bé rưng rưng. Thật là vớ vẩn, nó mà lại yếu đuối thế sao. ĐI thì đi chứ, có phải không bao giờ quay lại đâu.

1h59’ chiều, chuông cửa reo, anh gia sư đã đến. Cùng lúc ấy thì mẹ nó cũng về. Mở cửa ra chào mẹ, nó quẳng cho anh gia sư một cái nhìn hết sức bất cần (như mọi khi)

- Hôm nay đến sơm 1’, chuyện lạ

- Đâu có sớm đâu, trừ thời gian mở cửa với bị lườm là cũng vừa đúng giờ

- Anh...

- ... nói đúng quá chứ gì, quá khen – Guitar mỉm cười.

Chả hiểu sao hôm nay Vân học không vào, chắc là vì không có Violin ở nhà pha nước cam xay sinh tố cho uống nên thấy mệt mỏi học không vào, đầu óc không có tập trung được.

- Em chưa ăn gì hay sao mà mặt mũi nhợt nhạt, dạy 1 bài 3 lần cũng không hiểu thế hả

Ừ nhỉ, đúng là vì nó chưa ăn gì, Vân chợt ngộ ra.

- Vốn không được thông minh nên chậm hiểu chứ liên quan gì đến ăn gì hay không ăn gì

- Không ăn gì sao học được, có thực mới vực được đạo. Mà em nói thế là chưa ăn gì thật hả. Để anh bảo mẹ em nấu mì cho em nhé

- Mẹ ngủ rồi, mẹ đi từ sáng sẽ bị mệt nên sẽ ngủ. Mẹ rất ghét bị đánh thức khi ngủ.

- Nhà em có cái gì ăn được không?

- Ô đầy, gạo này, thịt tươi sống này, ...

- Nói thế cũng nói, có mì chứ gì? Xuống nấu mì ăn đi

- Ừm...

- Ừm gì mà ừm, xuống nấu ăn đi rồi còn học, anh sẽ đợi.

- Có biết nấu đâu mà ăn

- Cái gì, mì cũng không biết nấu á??!!!

- Không hẳn, nhưng tại vì ở nhà chị nấu kiểu gì ngon lắm, ngon hơn ăn mì úp nhiều lắm, mà lại không biết nấu kiểu đấy nên không ăn.

- Thế nấu kiểu gì?

- Biết thì đã không nhịn. Hỏi ngớ ngẩn.

- Ờ thôi được rồi, xuống nhà em đi, anh nấu cho ăn.

- Anh nấu hả?

- Ờ chứ dạy thế này thì ức chế lắm, mình không bị đói mà cứ như người bị đói. Mà cảm giác mình cứ như là ác nhân bắt người khác học lúc trong người không có gì ý.

Vân ngạc nhiên, kiểu nói của anh này khá giống của Piano (mà không, tất nhiên Piano dễ thương gấp khoảng 1 tỉ lần, nó nghĩ gì vậy nhỉ, so sánh thật là khập khiễng quá đi). Rồi nó cũng xuống nhà để anh gia sư nấu mì cho ăn. Kì lạ là anh ta nấu mì cũng ngon ra phết. Nó nhếch mép cười, sau này ai yêu được anh zai này thì cũng tốt phước, ít ra là đói sẽ có mì ăn.

- Em nấu mì không ngon, chắc là vì kiểu mì chưa kịp chín em đã lôi ra ăn hả?

- Sao lại nghĩ thế?

- Thì tính em vốn có vẻ hấp tấp vội vàng.

- Nhầm, ngược lại mới đúng

- Không dám đâu, em làm sao mà điềm tĩnh chậm rãi cho được.

- Không, ý là mì – Vân vừa ăn vừa nói nên không nói năng đầy đủ được (mà kể cả nó có không ăn thì nói với anh này nó vẫn sẽ trống không và nhát gừng thế thôi, quen mất rồi)

- À thế là em đợi lâu quá mì nó nhừ nát ra hả

- Ờ.

- Không nên như thế đâu.

- Cái gì không nên cơ?

- ĐỢi đến khi mọi thứ nát nhão rồi mới lấy ra.

- Ờ tại vì chả biết lúc nào chín

- Thì phải thử mới biết chứ.

- Thế mai này em thích đứa nào, em cứ đợi, đợi, đợi mãi à.

- Có lẽ thế – Tự dưng Vân hơi mỉm cười

- Chẹp, thế em ế mất, vì nếu em cứ đợi thì chả ai đến hỏi đâu, tính tình thì cộc cằn, nói năng thì chỏng lỏng, đợi đến bao giờ

- Anh có biết là trời đánh tránh miếng ăn không hả??!!!

- Cũng biết gọi anh cơ à?

- Không, đấy là đại từ nhân xưng thôi, chả nhẽ lại gọi là mày.

- Đấy, nói năng thì toàn câu khó nghe.

- Này!!

- Ờ, nhưng anh nói thật đấy, cái gì cũng phải thử, đừng vì sợ nóng với sợ này sợ nọ mà không thử nhé.

- Kinh nghiệm nhỉ?

- Ừ, kinh nghiệm xương máu đấy.

Đúng là có thực mới vực được đạo thật. Ăn uống no nê xong con bé học hành vào hẳn. Guitar kể ra cũng là một người khá tử tế, ít nhất thì khi ngồi học Vân không còn cảm giác rằng cả thế giới đang ghét nó và quay lưng lại với nó nữa. Và những lời Guitar nói cứ ám ảnh Vân mãi. Nếu không thử sẽ không bao giờ biết, không thử sẽ không bao giờ biết.

Vân cầm điện thoại lên định gọi cho Piano, thì đúng lúc ấy chuông điện thoại cũng reo, Piano gọi, như thể giữa 2 đứa nó có thần giao cách cảm vậy.

- Này sáng tao thấy mày hâm hâm, có chuyện gì à?

- Sao giờ mới hỏi? – Vân nói giọng hơi dỗi

- Ờ, tại bởi chiều tao có chút chuyện, giờ tao đang cách mày khoảng 20km về hướng Đông Bắc

- Mày đi đâu đấy?

- Đưa bạn của bố tao về quê của chú ý. Chắc sáng mai tao phải nghỉ học mất

- Thế à...

- Thế sáng mày làm sao?

- Không sao... Tao không sao.

- Không sao thật không? Nghi lắm...

- Tao nói dối mày bao giờ chưa? Nhiều lời quá. Tao... – Vân nói

- Tao... – Hai đứa cùng đồng thanh nói một lúc

Thấy Piano có vẻ ngập ngừng, Vân đề nghị thằng bé nói trước.

- À cũng chẳng có gì – Piano nói giọng vui vẻ – chỉ là, mày có nhớ cái chị à không, bạn mới đến làm ở quán anh Thành không?

- Ừ nhớ nhưng mà sao?

Rồi Piano kể câu chuyện nó tình cờ gặp Violin, cõng Violin ra sao và đi đến kết luận:

- Bạn ấy thú vị phết, chẳng hiểu sao tao có cảm giác thân quen mày ạ.

- Thế à?

- Mày có tin vào duyên số không ku? Tao thấy tao với bạn ý có duyên. Trước đây tao chẳng nghĩ có thể nói chuyện thoải mái với mấy đứa con gái khác trừ mày. Đúng là không thử thì sẽ không biết. Mà mày định nói gì với tao thế?

- À, tao...
Về Đầu Trang Go down
Khách vi
Khách viếng thăm




Tạm Biệt Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạm Biệt   Tạm Biệt Icon_m13Thu Jun 03, 2010 9:57 pm

Tạm biệt - Kì 4: 6 mặt một lời

Mặc dù vẫn hiểu rằng "không thử sẽ không biết", nhưng những lời Vân định nói như đột nhiên bị nghẹn trong cổ họng, vì nó sợ khi nó nói xong, khoảng cách giữa nó và Piano sẽ xa hơn, sẽ không bao giờ gần lại được.

- À, tao...

Mặc dù vẫn hiểu rằng "không thử sẽ không biết", nhưng những lời Vân định nói như đột nhiên bị nghẹn trong cổ họng, con bé không đủ dũng cảm để nói ra, vì nó sợ khi nó nói xong, khoảng cách giữa nó và Piano sẽ xa hơn, sẽ không bao giờ gần lại được. Nó sắp phải xa nơi này rồi, và những ngày cuối cùng ở đây, nó chẳng muốn cô đơn lủi thủi thế nào. Lời định nói nghẹn lại, Vân cứ ấp úng mãi.



- Rốt cuộc thì mày định nói gì hả?
- À tao định bảo là... tao độ này thấy thích học – Vân chống chế.
- Cái anh gia sư chắc phải đẹp trai lắm, hôm nào tao đến học với – Piano trêu.
- Điên à, tao mà sáng mắt vì zai đẹp thế à?
- Ờ, tao thấy mày suốt ngày xem phim thần tượng với xuýt xoa vì sự đẹp trai của các anh diễn viên còn giè?
- Ờ chỉ là phim thôi. Phim là phim, mà ngoài đời là ngoài đời chứ lị.
- Mày cũng có ngày nói được câu như thế này cơ à?
- Thế bình thường tao sẽ nói thế nào?
- Mày sẽ nhảy dựng lên bảo tao không biết gì về nghệ thuật và cuộc sống. Không lãng mạn. Rồi sẽ bảo lớn lên mày sẽ yêu bằng được một anh như thế cho tao trắng mắt ra. Không phải sao?

Nghe Piano nói Vân chợt phì cười, và nơi đáy mắt nó long lanh những giọt nước, chỉ mới vài tuần thôi, mà cái thủa "thơ ngây’"của con bé dường như đã cách xa đây cả thế kỉ. Từ trước đến nay chả có anh đẹp trai tài tử nào làm nó vui hay cười được như một người... Con bé, trong một lúc, chợt nhận ra mình đang lớn.

__________________________________________________

Sớm hôm sau, một ngày hiếm hoi mát mẻ trong chuỗi những ngày dài oi bức khó chịu, Violin dậy từ rất sớm, cố lết cái chân đau ra ngoài vườn. Hít một hơi căng tràn không khí trong lành mát rượi, Violin ngắm nhìn khung cảnh thân thuộc của làng quê. Bà dậy sớm, đun nước pha trà và cho mấy con gà ăn rồi tỉa mấy cây hoa, ông sẽ pha trà và ngồi đọc báo. Cuộc sống bình yên đến lạ.

Ông bà để con bé đi ra cánh đồng, thăm mộ những người thân. Sáng sớm và khói hương tỏa ra cay xè con mắt. Violin nhìn những tấm ảnh người thân mà nước mắt lặng lẽ rơi. Đó là cô và đó là chú. Con bé cứ nhìn trân trân tấm ảnh hai người mà khóc. Chú là em ruột của bố, cô là vợ của chú. Và hai người qua đời trong chiến tranh. Người ta nghĩ chiến tranh là đau thương, là mất mát. Chiến tranh đau đớn hơn đau thương, và mất mát nhiều hơn những mất mát mà người ta nghĩ.

Piano đứng quan sát ở cách đó chỉ vài chục mét khi dẫn người bạn của bố đến thăm mộ người thân. Nó vốn rất ghét nước mắt, rất ghét nhìn người khác khóc. Chẳng hiểu sao những khi ấy nó thấy bất lực và tuyệt vọng kinh khủng. Nó càng ghét nhìn con gái khóc. Con gái hơi tí là khóc, có thời gian để khóc thì lẽ ra phải có thời gian mà suy nghĩ cách làm sao để không phải khóc. Nhưng lần này không thế, Piano chỉ thấy xúc động, một sự xúc động thực sự. Giờ nó có thể hiểu lý do người ta khóc, và càng thấy khóc là một việc nên làm nếu không thể kìm nén tâm tư. Chẳng hiểu sao nó cũng thấy sống mũi cay cay. À có lẽ, vì khói hương...

Lau nước mắt trên khuôn mặt, Violin thoáng nở một nụ cười. Điều đó làm Piano hết sức tò mò. Và cái thoáng cười ấy đọng lại mãi trong tâm trí thằng bé...

- Sao bạn lại ở đây? – Violin ngạc nhiên đến gần Piano hỏi.
- À mình có chút chuyện – Thằng bé giải thích sự tình sao nó đứng đấy cho Violin nghe.
- Tình cờ nhỉ – Con bé mỉm cười.
- Sao... bạn... khóc? – Piano hỏi vụng về.
- À, khói hương bay vào mắt cay quá thì nước mắt chảy ra thôi.
- Thật không?
- Nói là thật thì có tin không? Violin lại mỉm cười.
- Không tin cũng không làm gì được phải không?
- Đúng rồi đấy... Và ánh mắt Violin lại nhìn đi xa xăm, đượm buồn.

Có người nói tình cảm xuất phát từ sự tò mò. Nếu thế thì Piano đã tò mò thật rồi, ở người bạn này có điều gì đó lôi cuốn kì lạ, khiến thằng bé luôn thôi thúc phải tìm hiểu. Nó bắt đầu thấy Vân nói có lí, rằng những sự ‘tình cờ’ trong phim Hàn Quốc có thể thành hiện thực.

____________________________________________

Chị đi vắng, Piano nghỉ học. Vân đi học khá là thẫn thờ. Tan học, con bé về nhà, tâm hồn thì treo ngược trên cành cây. Nó cứ đi lang thang vô định hình như thế, cho đến khi nó thấy một bóng người quen quen ngồi trong một quán cà phê ven đường. Dừng xe lại, con bé nhận ra đó chẳng phải ai xa lạ, là cái anh gia sư xấu tính của nó, bên một cốc cà phê đen và đặc, vẻ mặt đăm chiêu chả giống với kiểu xấu tính của anh ta chút nào. Thì ra con người này cũng có lúc biết buồn và không phải lúc nào cũng chỉ biết mỉa mai châm chọc người khác.

Dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của con bé, Guitar hướng mắt về phía cửa quán cà phê, và bắt gặp ánh mắt kì lạ của Vân. Guitar mỉm cười, chả hiểu vì sao cái cô bé học trò đành hanh lại xuất hiện đúng lúc như thế.

- Nhìn lâu thế có mỏi mắt không? Lại gần mà nhìn cho rõ – Guitar nói, vẫn với cái giọng mỉa mai châm chọc mọi khi, tuy có trầm và điềm đạm hơn chút ít.
- Ồ, thấy chợt tự dưng hiểu tại sao anh giáo xấu tính thế – Vân vẫn nói giọng bất cần.
- Giỏi vậy, nhìn một tí đã phát hiện ra rồi sao? Ngồi nói thử nghe xem nào – Guitar nói đầy thú vị.
- À, uống cà phê nhiều nên đắng mồm đắng miệng, nói ra câu nào khó nghe câu đấy.
- Thế mà cứ tưởng biết xem tướng hay tử vi, hóa ra cũng chỉ là thầy bói láo.
- Đấy, nói có sai đâu. Người thế này là phải uống sữa ông thọ cho ăn nói nhân từ hiền hòa vào.
- Cứ làm như mình nhân từ lắm ý mà kêu người khác.
- Này chiều nay nghỉ học nhé?
- Sao đang dưng lại nghỉ, chưa làm bài tập hả, lười thế.
- Này, bài tập này, Vân rút luôn trong vở ra mấy quyển vở bài tập.
- Ủa thế sao nghỉ học? Ốm sao?
- Không, tự dưng chán học.
- Buồn thế, bỗng dưng thấy chán. Chán em :-?
- Ơ hay, liên quan gì mà chán hay là không?
- Thì anh đang chán, đi dạy còn có tí động lực kiếm tiền với cả chọc em tức, ít ra còn đỡ chán.
- Tốt thế đấy, cơ mà anh cũng biết chán sao?
- Tò mò rồi hả – Guitar mỉm cười đầy bí hiểm
- Thích thì nói, không thì thôi. Không quan tâm.
- Ừ, đang thất tình nên là chán.
- Ừ phải, người như vậy sao ai yêu được. Con trai gì mà ăn nói khó nghe, tính tình thì kì cục.
- Thế xong còn bảo người ta ăn nói khó nghe – Guitar nhếch mép cười, nụ cười hơi mếu.
- Tóm lại là làm sao?

Chẳng hiểu sao cái kiểu hỏi thẳng đuồn đuột, không vòng vo của Vân và cái thái độ có phần ngang ngược của cô bé làm Guitar muốn kể. Có đôi khi, nói chuyện với một người "lạ" dễ dàng hơn rất nhiều khi kể chuyện cho một người thân, bởi khi ấy, người ta không bị ràng buộc bởi nhiều mối quan hệ, không phải tập trung giải thích lằng nhằng, kể, là kể thôi. Câu chuyện kể ra không nhiều chi tiết, nhưng cũng đủ khiến Vân thay đổi cách nhìn về anh gia sư của con bé.

Guitar và người ấy quen nhau rất tự nhiên và tình cờ, nói chuyện với nhau thấy rất hợp. Những cuộc trò chuyện đến khuya và những buổi hẹn hò lãng mạn làm họ đến với nhau. Rồi khi ấy Guitar mới phát hiện ra bạn gái vốn có người yêu trong khi đang hẹn hò với mình. Mặc dù khi nhận lời yêu Guitar thì người ấy đã chia tay người yêu cũ, nhưng Guitar cảm thấy không thoải mái. Nó, theo một cách hết sức khó hiểu nào đó, cảm thấy thương cảm và giận thay cho anh người yêu cũ kia. Trên đời này, chẳng có gì đau đớn hơn là bị người thương yêu phản bội. Rồi cũng vì thế, Guitar nói chuyện với bạn gái không còn hợp nữa, không còn thấy thoải mái hay thú vị nữa. Nó cảm thấy một cảm giác mơ hồ, pha trộn của sự nghi ngờ, của nỗi lo sợ sẽ rơi vào tình trạng giống anh bạn kia, của một cảm giác có phần hơi... coi thường người bạn gái. Nó không hiểu sao cảm thấy như thế, nhưng nó không thay đổi được cảm xúc của chính mình. Và thế là nó quyết định chia tay.

- Thế mà gọi là thất tình à? Anh chia tay người ta thì người kia mới là thất tình chứ? – Vân nói, vẫn với giọng thản nhiên như trước, cái thái độ ấy làm Guitar giật mình.
- Em không nhận xét được gì khác ngoài câu đó à?
- Còn nhận xét gì, anh nhân từ với người dưng hơn với người yêu, không vượt được qua rào cản đạo đức để sống hết mình với tình yêu thì còn nhận xét gì?
- Thật thế à? Chả nhẽ anh tồi tệ vậy? – Guitar mỉm cười bi đát.
- Không phải anh tồi, mà anh chưa thật yêu.
- Nói cứ như em yêu rồi – Guitar nói bình tĩnh, mặc dù lời nói thốt ra từ cô bé 17 tuổi này khiến nó cảm thấy rất mất bình tĩnh.
- Không cần phải yêu mới biết. Đầu óc bình thường nhìn vào là biết thôi. Người ta vẫn bảo mấy người đang yêu là hay mù mờ, à nhầm mù quáng nên chả nhìn được cái gì rõ ràng cả. Không phải thế sao?
- Ừ thế thật. Em biết suy nghĩ như thế mà sao viết văn chả được câu nào tử tế, kể ra cũng có năng khiếu cơ mà.
- Vì văn không có câu hỏi tình huống phân tích thật sự, chứ nếu có chắc đã 10.0 rồi =) – Vân vẫn bình tĩnh như thế.
- Em... thú vị thật... học sinh ạ.
- Quá khen, ai tẻ nhạt như anh. Có điều...
- Có điều sao?
- Thật ra anh dám làm như thế cũng chứng tỏ được 1 tí là bản chất anh không xấu xa.
- Đấy, chờ mãi nghe được 1 câu ủng hộ.
- Còn một điều nữa...
- Điều gì?
- Chiều nay nghỉ học nhá, hehe
- Trời ạ, nãy giờ hóa ra vẫn chỉ đợi câu này.
- Chứ sao? Mệt lắm rồi, muốn nghỉ.
- Sao mà mệt?
- Không biết.

Nói rồi Vân đứng dậy và bước ra ngoài, Guitar vẫn ngồi đó rối bời trong lòng biết bao suy nghĩ. Phía bên ngoài, bằng lăng đã tím cả một góc trời, những cánh bằng lăng mỏng mảnh rơi trong gió mãi không chịu rơi xuống đất, dường như bằng lăng cũng băn khoăn tìm một bến đỗ cho mình.

___________________________________

Đường về nhà 20km mà Violin thấy sao dài quá. Con bé thấy nhớ nhà, nhớ bố mẹ, và nhớ em gái. Cũng chẳng còn mấy nữa mà con bé đi du học, nó muốn dành nhiều thật nhiều thời gian cho gia đình. Bố mẹ, mặc dù lo cho Violin nhiều lắm, nhưng cũng cuối cùng cũng đồng ý với việc cho nó đi du học. Con bé chỉ không biết nói với em thế nào, vì dù chỉ kém 1 tuổi thôi, nhưng Vân vẫn còn bé nhỏ và ngây thơ quá.

Những ngày đầu mùa phượng nở trôi qua nhanh thật nhanh, Violin dành nhiều thời gian hơn để ở nhà với mọi người. Vân thì cứ nghĩ Violin bận ôn thi nên bớt ra ngoài mà chỉ chăm chú vào đi học. Còn Violin nhận ra một sự thay đổi không lời, nhưng hết sức to lớn ở em gái. Vân không đòi hỏi nhiều nữa, cô bé lặng lẽ và trầm tĩnh hơn. Violin không hỏi tại sao, vì có hỏi, chắc cũng sẽ nhận được câu trả lời là ‘Thay đổi cái nỗi gì, chị khéo tưởng tượng gớm, học đi, sắp thi rồi còn gì’. Thấy em chăm chỉ học hành, con bé vui lắm, Vân dường như đang dần trưởng thành hơn.

Piano cũng nhận ra sự thay đổi ấy ở Vân, không phải là một Vân khác, nhưng Vân bây giờ nói chuyện đầy ưu tư và nhiều suy nghĩ hơn, với lại hay nghĩ linh tinh hơn nữa. Ví dụ như hôm trước Vân hỏi thằng bé:

- Này, nếu mà tao đi xa, mày có buồn không?
- Buồn là sao?
- Không buồn à?
- Có chứ, chắc gì đã đủ dũng cảm mà cho mày đi.
- Điêu
- Ừ, mày mà đi, chả ai nghe tao đánh đàn.
- Lại điêu, mày cứ đến quán của anh gì bạn mày ý, đánh thoải mái, ai cũng nghe còn gì.
- Ừ nhưng mà đánh như thế không thích – Piano mỉm cười.

Những lời Piano nói chợt làm Vân ấm lòng, nhưng con bé cũng luôn hiểu, có lẽ nó mãi chỉ là bạn tốt, một con bạn không giống ai của Piano mà thôi.

- Thế, mày với cái chị à quên bạn đánh Violin thế nào rồi?
- Thế nào là thế nào?
- Không phải mày thích chị ý à?
- Ừ thì cũng quí, nhưng chả biết có gọi là thích không nữa.
- Thích hay không cũng không biết, mày là cái kiểu gì vậy?
- Chị ý, sắp đi xa rồi.
- Đi đâu? – Vân ngạc nhiên.
- Đi du học.
- Thì kệ đi du học chứ – Vân cố tỏ ra bình tĩnh – Thích thì mày cứ nói ra, không nói sau này chả có cơ hội mà nói ý chứ.
- Lúc nói chuyện thì thấy rất thoải mái và cuốn hút, tính tình thì rất vui vẻ và nhẹ nhàng, nhưng...
- Nhưng sao?
- Tao chả biết, kiểu cảm xúc có lẽ chưa đến mức độ đấy.
- Chán mày.
- À mà chị ý bảo có em gái rất dễ thương sẽ giới thiệu cho tao để nhờ tao ‘chăm sóc’ trong lúc chị ý đi xa, hehe.
- Nhờ mày làm bảo kê à?
- Ừ, chị này có vẻ lo cho em gái lắm. Sống tình cảm mà. Người sống tình cảm thế tao lại càng thích.
- Haizz, chán mày.

Câu chuyện kết thúc ở đấy. Piano rất ngạc nhiên vì trước nay, chưa bao giờ Vân hỏi, dù chỉ một lần, về chuyện tình cảm của nó. Nhưng lần này Vân có vẻ rất quan tâm, lại còn khuyên thằng bé lấn tới. Đôi khi Piano thấy Vân và Violin rất giống nhau ở kiểu cứ nghĩ cho người khác. Vân lúc nào cũng nghĩ thế nào sẽ tốt cho Piano hơn, và Violin thì lúc nào cũng nghĩ cho em gái. Hai người này, thi thoảng có những câu nói giống nhau đến kì lạ.

_______________________________________________

Một ngày mát mẻ đẹp trời, Violin mời cả Piano và Guitar đến quán nơi nó làm việc. Con bé muốn cảm ơn Piano vì đã giúp đỡ nó, và cảm ơn Guitar vì đã giúp đỡ Vân, đồng thời, gửi gắm em gái cho hai người quan tâm trong lúc Violin đi vắng. Vì hình như, trừ một cậu bạn thân, Vân chẳng có bạn bè mấy.

Violin đến đầu tiên và một lúc sau thì Piano đến. Thằng bé mỉm cười:

- Hôm nay được gặp em gái bạn nhé, hồi hộp quá.
- Ừ em ý tuy có hơi thẳng tính nhưng mà rất dễ thương, hai người mà chơi với nhau chắc sẽ rất hợp.
- Ừ, mà hôm nay bọn mình chắc sẽ được anh Thành chiêu đãi tiền nước.
- Có chuyện gì mà lại được khao thế?
- À, đợt trước bạn có nhớ chuyện tớ kể về chị Linh, người yêu cũ của anh Thành không? Cái chị mà giống bạn ý?
- Ừ nhớ, sao?
- Chị ý, sau một thời gian chia tay, cảm thấy anh Thành mới là người tốt nhất dành cho mình, nên quay lại với anh ý rồi. Tí nữa chị Linh sẽ đến, hai người cùng đánh Violin xem ai hay hơn nhé.
- Không dám, chắc chắn chị ấy giỏi hơn rồi, cũng mừng cho anh Thành ý, suốt đợt vừa rồi, thấy anh ý ngày nào cũng uống cà phê đắng một mình thẫn thờ, rồi có hôm thì uống rượu đến khuya.
- Ừ, cũng mừng cho anh ý. Người tốt như anh ý trên đời hiếm lắm.

Được một lúc thì anh Thành và chị Linh đến, tay trong tay, rất hạnh phúc. Quả thực chị Linh có cách cầm đàn và phong thái chơi đàn rất giống Violin, nhưng âm thanh tiếng đàn nghe lại khác. Tiếng đàn Violin đánh nghe trầm hơn và sâu sắc hơn, còn tiếng đàn của chị Linh, dù đầy kĩ thuật., nhưng Piano vẫn cảm thấy thiếu một chút cảm xúc.

- Thế bao giờ em bạn đến?
- À, tí nó học gia sư ở nhà xong sẽ nhờ anh gia sư đèo đến luôn. Anh ấy cũng thú vị lắm, và chơi nhạc chắc sẽ rất hay.
- Chà, quen bạn mà mình gặp được toàn người thú vị.

Sau khi học xong ở nhà, Vân sửa soạn để đến chỗ chị nó hẹn gặp. Gớm, làm cái gì mà tự dưng lại hẹn cả nó cả anh gia sư ra quán, đến nhà cũng được mà. Nhưng chị nó cứ khăng khăng là lần này có một người đặc biệt muốn giới thiệu, nên là phải đi.

Guitar đèo Vân đi trên đường, thằng bé đang hơi lo con bé sẽ shock trước thông tin Violin sẽ đi du học. Violin đã nói trước với Guitar mục đích của việc gặp gỡ này, nên thằng bé lại càng lo cho cô học trò nhỏ của mình hơn.

- Này, nếu bình thường chị em mà đi vắng, em ở nhà một mình thì sẽ xoay sở thế nào hả? – Guitar hỏi dò Vân.
- Thì bình thường chứ sao? Cũng sẽ đến lúc chẳng sống chung với chị ấy nữa.
- Sao lại thế – Guitar hỏi giọng có hơi chột dạ.
- Thì, phải đi lấy chồng chứ còn gì nữa, hỏi lạ. Không có chị ý em vẫn sẽ sống tốt thôi, cơm nấu vài lần chắc sẽ không bị nát nữa, mì nấu vài lần chắc cũng ăn được. Chị ý không sống với em, thì chả biết nấu cơm với xay sinh tố ra ai sẽ uống, hờ hờ.
- Ừ, cứ thế là tốt đấy.
- Anh hỏi gì như hâm?
- À, không có gì.

Rồi hai đứa cũng đến nơi, và khi mở cửa bước vào, điều đầu tiên mà Vân nhìn thấy, là chị nó đang ngồi cùng với Piano, chỉ trong khoảng 10 giây thôi, con bé liên kết được mọi chuyện với nhau, và nó sững người, thì ra cái ‘bạn’ mà Piano thích là chị nó. Sự thật ấy làm con bé bỗng dưng đứng không vững. Nó bất thần đưa tay ra bám lấy áo Guitar, thì cũng nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của Guitar, khi nhìn thấy 2 anh chị ngồi gần bàn của Violin và Piano (chị Linh và anh Thành), và trong một giây lát nó có cảm giác Guitar cũng đứng không vững.

Trong 1 phút đồng hồ, 6 cặp mắt nhìn nhau với đầy vẻ ngạc nhiên, sững sờ. Xen lẫn trong đó có sự xót xa, một chút bực tức, và một chút đau lòng....
Về Đầu Trang Go down
Khách vi
Khách viếng thăm




Tạm Biệt Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạm Biệt   Tạm Biệt Icon_m13Thu Jun 03, 2010 9:58 pm

Tạm biệt - Kì cuối: Tạm biệt

Trong 1 phút đồng hồ, 6 cặp mắt nhìn nhau với đầy vẻ ngạc nhiên, sững sờ. Xen lẫn trong đó có sự xót xa, một chút bực tức, và một chút đau lòng... Trong số 6 người, người đầu tiên có phản ứng là Guitar.

... Một chút ngỡ ngàng lúc ban đầu, không, phải gọi là bàng hoàng mới đúng làm thằng bé đứng không vững, nhưng rồi, có một cảm giác tức giận khó tả xâm lấn với nó, và trong một khoảnh khắc không giữ được bình tĩnh, nó cầm tay Vân rồi kéo cô bé ra khỏi quán cà phê.

- Anh làm gì thế, sao đang dưng lại lôi ra đây? – Vân hỏi giọng vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ.
- Linh...
- Linh nào? À từ từ, có phải ý anh là.... – Vân hiểu gần như ngay lập tức – người yêu cũ của anh hả?
- Ừm...
- Thế cái anh ngồi với chị ý là ai, người yêu mới à?
- Là người còn lại trong câu chuyện em đã biết...
- Hả... – Cái bà chị này kì ghê, Vân nghĩ bụng
- Thế anh chạy ra đây làm gì?
- Không biết, tự dưng cảm thấy không ổn.
- Anh cảm giác xấu hổ vì như người chen ngang vào chuyện của họ, giờ thấy mình giống một kẻ tệ hại hả?
- Gần như thế.
- Anh có làm gì sai đâu mà phải thế? Tình cảm là do chị Linh kia quyết định cơ mà, anh quay đi mới chứng tỏ là anh kém cỏi ý. Không sai thì việc gì mà phải vậy. Đi vào, chị còn đợi...
- Nhưng...
- Ơ hay nhưng gì, con trai gì mà thế? Đi vào nào. Anh ngẩng cao đầu lên, cây ngay chẳng sợ chết đứng, nào đi

Và bằng một sự tự tin hết thảy, gạt đi mọi suy nghĩ bối rối về Piano và Violin đang nhảy tưng tưng trong đầu, Vân cầm lấy tay Guitar và mở cửa bước vào một cách thản nhiên chưa từng có.

- Xin lỗi mọi người nhé, tại em quên đồ ở xe nên phải quay ra lấy – Vân nở một nụ cười mà theo nó là tự nhiên hết sức có thể, tuy nhiên, riêng cái việc nó nói lời xin lỗi là đã hết sức không tự nhiên rồi.
- Ừ không sao... Violin ôn tồn nói với em – Bạn ấy vừa nói với chị là hóa ra hai người là bạn thân lâu lắm rồi, thế càng đỡ phải giới thiệu nhỉ.
- Ừ chị giới thiệu hai anh chị kia đi – Vân nói giọng tỏ vẻ bình thường thú vị.
- À, đây là anh Thành, chủ quán, và đây là chị Linh, là... người yêu của anh Thành – Violin nói hơi ngập ngừng một chút, vì chính con bé cũng nhận ra cả anh Thành lẫn chị Linh đều có vẻ không thoải mái.
- Ừ, giới thiệu với hai anh chị, đây là anh gia sư của em, anh ý giỏi phết, từ ngày học em tiến bộ lên được bao nhiêu.

Vân vẫn mỉm cười thản nhiên như không có việc gì, và nó bỗng cảm thấy điện thoại rung trong túi quần, con bé nhận được tin nhắn từ Piano.

‘Nay`, tao co chuyen can noi voi may`, ra ngoai` nhe’
‘Sao phai ra ngoai, co gi noi luon di’- Vân nhắn lại
‘Ra di ma, the nhe’

Piano đứng dậy trước, nói là cần vào nhà vệ sinh, và sau đó Vân làm đổ nước vào áo nên phải vào nhà vệ sinh để rửa tay.

- Có chuyện gì mà mày gọi tao hả?
- Mày là em... của chị à quên bạn ấy thật hả?
- Ừ, mày lo gì – Vân vẫn giữ vẻ bình tĩnh khó tin, thật sự con bé cũng không biết nó có thể chịu đựng như thế này đến bao lâu nữa.
- Lo gì là sao?
- Thế sao mày gọi tao ra đây, hay là vì mày sợ tao nói với chị ấy mày thích chị ấy hả? Yên tâm đi, mày nói tao mới nói, tao không hơi đâu đi làm chân gỗ – Vân sắp không thể chịu được nữa thật rồi, cái suy nghĩ bạn nó thích chị nó khiến đầu óc nó nổ tung, thế này, có lẽ không bao giờ Vân nói ra được điều cần phải nói với Piano trước khi nó đi khỏi nơi đây.
- Mày... ý tao không phải thế, ý tao là...
- Lằng nhằng quá, ngoài kia tao vẫn có việc phải giải quyết

Vân không nghe Piano nói tiếp, vội bước ra ngoài. Không khí mát mẻ của quán cà phê làm con bé lấy lại được đôi chút tự tin. Nó sợ đứng trong kia nghe Piano nói, nó sẽ không chịu nổi, rồi hành động gì đó ngu ngốc, như là quát hét, như là khóc hay giận dỗi và đùng đùng bỏ đi. Không, nó không làm như thế được, vì ngoài kia có người còn cần nó cứu cánh.

Piano không định gọi Vân ra để bảo Vân đừng nói với Violin rằng nó có cảm tình với chị ấy. Nó thật sự lo cho Vân, gần đây tinh thần bất ổn, nó thực sự không hiểu Vân sẽ cảm thấy thế nào nếu Violin đi du học, liệu con bé có thấy hẫng hụt, có cảm giác cô độc không... Nhưng Vân đã không ở lại để kịp nghe nó nói.

Violin tuy không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng trong những giây phút Vân và Piano không có ở đấy, không khí nặng nề hết sức. Không ai nở được một nụ cười, và chị Linh đã cầm đàn lên, như để phá vỡ bầu không khí căng thẳng ấy, lần này, cách cầm đàn không còn bình tĩnh, cũng chẳng còn chút gì là thư thái nữa.

Chị Linh đàn một bản nhạc mà khi vang lên, tất cả những người có mặt đều có thể hát được lời trong đầu, Goodbye- Air Supply

I can see the pain living in your eyes
And I know how hard you try
You deserve to have much more
I can feel your heart and I sympathise
And I'll never criticize
All you've ever meant to my life

I don't want to let you down
I don't want to lead you on
I don't want to hold you back
From where you might belong

You would never ask me why
My heart is so disguised
I just can't live a lie anymore
I would rather hurt myself
Than to ever make you cry
There's nothing left to say but goodbye

You deserve the chance at the kind of love
I'm not sure I'm worthy of
Losing you is painful to me

Ngồi bên cạnh, Vân có thể cảm nhận được tay Guitar đang run. Guitar vừa cảm thấy bị phản bội, vừa cảm thấy giống như một kẻ thứ ba chen ngang hèn nhát, nó thực sự không thể tự tin như bình thường được. Đúng lúc ấy, Vân ghé vào tai nó nói, và mỉm cười “Này, anh phải thấy quyết định chia tay của mình là đúng đắn chứ”. Guitar quay ra nhìn Vân, ánh mắt của cô bé vẫn bất cần, nhưng mà đầy tin tưởng.

Khi chị Linh kết thúc bản nhạc và đi ra nhà vệ sinh, anh Thành lập tức đứng dậy đi theo, và lúc ấy, Violin bắt đầu nói:

- Hôm nay mình mời mọi người đến đây, là vì có chuyện cần nhờ bạn (hướng đến Piano) và anh (hướng đến Guitar) và có chuyện muốn nói với em Vân ạ.
- Nói gì nói nhanh lên, cần gì phải trịnh trọng thế.
- Chị... sẽ... đi du học.
- HẢ??? – Vân hét ầm lên – Đi đâu?
- Mày bình tĩnh đi Vân - Piano đặt một tay lên vai nó.
- Tất cả mọi người đều biết, chỉ Vân không biết thôi phải không? – Vân nói giọng tức giận và nhìn Violin với ánh mắt đầy vẻ tức tối chị-nói-cho-cả-Piano-biết-mà-em-không-biết.
- Thực ra chị sợ em sẽ buồn và bất ngờ nên không nói, bố mẹ cũng không biết phải nói với em như thế nào.
- Buồn hả, bất ngờ hả? Sao phải buồn cơ chứ? Chị biết bao nhiêu năm nay em đã ước sống một cuộc sống không có chị, không bị đem ra so sánh và trở thành đứa con ngớ ngẩn trước mặt bố mẹ không. Chị đi em chỉ có vui thôi. Nhưng bây giờ thì buồn thật đấy, bởi chị không thèm nói cho em, nhưng nói cho tất cả mọi người, kể cả người lạ. Em có phải là em chị không đấy? – Vân vừa nói vừa hét, thực lẽ ra cũng chẳng có điều gì đáng phải nói nặng nề như thế, nhưng suốt thời gian qua Vân đã sống trong cảm giác mình sẽ bị bố mẹ bỏ rơi, sẽ phải rời bỏ nơi này, bao nhiêu ức chế và mệt mỏi dồn nén, nó đã xả ra hết.
- Em đừng nói thế, chị thật sự không nghĩ thế, không nghĩ thế thật mà, chỉ là không biết cách nói cho em thế nào thôi.
- Chị chả vừa chọn được cách hay nhất để nói đấy rồi còn gì. Chị nói trước mặt những người quen biết, để họ thấy em là em tồi đến mức như thế nào, hét vào mặt chị khi biết chị sắp đi xa, em phải như thế nào chị mới không dám chia sẻ những chuyện như thế chứ. Và chị nói cho những ai nghe chứ– Vân nói và hướng về Guitar – Cái anh gia sư này chưa bao giờ nói được cái gì tử tế cho em nghe, nhưng chưa bao giờ nói dối hay làm em đau lòng. Và còn ai nữa chứ? – Vân chỉ vào Piano – Nó, là bạn thân nhất của em trong suốt hai năm trời, giờ biến thành bạn thân của chị rồi, thậm chí, nó còn là người.... – Vân nói đến đấy rồi không nói được tiếp, tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ nó và nước mắt đã ùa ra. Con bé không kìm nén được, cũng chẳng cố gắng bình tĩnh được nữa.
- Chị... thực sự xin lỗi em mà, chị hoàn toàn không có ý đó, chị chỉ muốn nhờ mọi người quan tâm và giúp đỡ em thôi – Nước mắt cũng ràn rụa trên khuôn mặt Violin, cô bé đã nghĩ cho em rất nhiều, nhưng vẫn dường như là chưa đủ.

Tay Piano đặt lên vai đang rung bần bật của Vân, cố gắng giữ cho Vân bình tĩnh. Những lúc thế này, thật sự Piano muốn ôm Vân vào lòng, hơn ai hết, Piano cảm nhận được cảm giác của Vân. Chơi thân với Vân đủ để Piano hiểu tính con bạn như thế nào, đủ để thằng bé hiểu Vân ghét bị lạc lõng đến như thế nào...

- Này, nín khóc đi, chị em đi du học, sao em lại thế này? – Guitar nói.
- Anh im đi, anh biết gì mà nói .
- Không phải lúc nãy em bảo anh phải bình tĩnh sao – Guitar vẫn tiếp tục – Hóa ra cũng biết khóc, cứ tưởng là bị vô cảm.
- Bảo anh im đi anh có im không hả?
- Không im, anh hát cho em nghe nhé.

Guitar bước lên sân khấu của quán cà phê lúc này bắt đầu đông khách, đúng lúc Thành và Linh quay trở lại chỗ ngồi, có thể nhìn thấy Linh cũng vừa khóc, và ánh mắt Thành thì buồn lắm. Nhưng họ vẫn nắm tay nhau. Cầm mic lên, Guitar nói bằng giọng trầm ấm và bình tĩnh vô cùng: “Bài hát này, mình xin dành tặng một cô bé đặc biệt suốt thời gian qua đã giúp đỡ mình rất nhiều, đã dạy cho mình nhiều điều hơn là mình dạy cho cô bé, cảm ơn em nhé, Vân à. Bình tĩnh đi, mọi chuyện đều ổn”. Và Guitar cất lời hát:

She... May be the beauty or the beast
May be the famine or the feast
May turn each day into a heaven or a hell
She may be the mirror of my dreams
The smile reflected in a stream
She may not be what she may seem
Inside her shell

She... Who always seems so happy in a crowd
Whose eyes can be so private and so proud
No one's allowed to see them when they cry
She... May be the love that cannot hope to last
May come to me from shadows of the past
That I'll remember till the day I die

She.... May be the reason I survive
The why and wherefore I'm alive
The one I'll care for through the rough in ready years
Me...I'll take her laughter and her tears
And make them all my souvenirs
For where she goes I've got to be
The meaning of my life is... She

Những lời hát ngọt ngào và ấm áp bất ngờ vang lên trong tiếng Guitar dìu dặt mà truyền cảm làm nước mắt Vân ngừng rời. Tất cả mọi người đều im lặng. Và Guitar hát, chỉ nhìn Vân thôi, trong một khoảnh khắc, Vân có cảm giác tất cả mọi người trong quán cà phê này đều đang nhìn con bé. Khoảnh khắc ấy vỡ tan khi Linh đứng dậy và đi ra ngoài. Lần này, Thành cũng không đuổi theo nữa....

***

Những ngày tháng tiếp theo trôi qua khá căng thẳng, Vân tỏ ra lạnh lùng, con bé không nói chuyện với Violin nữa, cũng không nói chuyện với Piano. Nó chỉ tỏ ra hơi cởi mở một chút với Guitar. Con bé chăm chú học hành, dường như nó muốn học để quên đi những chuyện khác.

Những ngày tháng này, Piano và Violin gặp nhau nhiều, cả hai đứa đều chẳng biết làm thế nào để có thể nói chuyện được với Vân như bình thường. Piano thực sự không hiểu sao Vân giận nó lâu thế, nó có làm gì lắm đâu cơ chứ, nó đâu có cố tình quen Violin, và cũng chẳng hề biết đó là bà chị mà Vân hay bảo là ‘thiên thần đáng ghét’. Nhưng Vân cũng vẫn không nói chuyện với nó.

Cho đến một buổi chiều, Vân học xong, thì bố mẹ gọi nó và chị xuống để nói chuyện.

- Bố mẹ có chuyện muốn nói với các con.
- Bố mẹ nói nhanh con còn phải học bài – Vân nói và nhìn lên trần nhà.
- Con chăm học thế từ bao giờ vậy? Bố mẹ ngạc nhiên hỏi
- Chị chưa nói với bố mẹ à? – Vân quay sang hỏi Violin.
- Nói gì cơ? – Violin hỏi lại
- Nói là em biết là chị sẽ đi du học ý.
- Con biết rồi à? Bố định nói cho con nghe chuyện ấy hôm nay, mà con biết rồi à? – Bố nói giọng càng ngạc nhiên hơn nữa.
- Con không thể là con ngốc cả đời được bố ạ.
- Con biết thế là tốt đấy, con phải cố gắng học hành... Bố nói với Vân ân cần.
- Để được như chị chứ gì, con biết rồi, không phải nói nhiều – Vân vẫn bất cần.
- Không, ý bố là sang bên ấy con nên cố gắng học hành, sống ở nước ngoài khó khăn lắm.
- Bố có nhầm không? Nói với chị ý, con đi đâu đâu mà cố?
- Ơ Sao con bảo con biết rồi? Bố mẹ định để con và chị cùng đi, để 1 đứa đi bố không yên tâm, thời gian đầu sang chị em còn đỡ đần nhau, bố mẹ liên hệ rồi, thời gian đầu sang con sẽ học tiếng.
- DẠ? – Cả Vân và Violin cùng ngạc nhiên đồng thanh nói.
- Cùng đi... là sao ạ... – Violin hỏi đầy ngỡ ngàng.
- Thì là như thế chứ sao, hai đứa cứ đi, con thì có học bổng rồi, còn Vân thời gian đầu học tiếng rồi bố mẹ hỗ trợ học phí, còn đâu sau đó thì phải cố mà được học bổng nhé – Mẹ nói với hai đứa.
- Sao tự dưng bắt con đi???!!! Con không đi, không đi đâu – Vân phản ứng khá dữ dội.
- Sao con lại không đi?
- Con không thích.
- Con hãy nghĩ kĩ đi, à học bạ của con bố mẹ cũng rút rồi. Để 1 đứa nào đi bố mẹ cũng không yên tâm, hai chị em cùng đi còn đỡ đần nhau.
- Nhưng...

Bố mẹ mới là những người giỏi gây ra bất ngờ nhất. Tự một mình quyết định tất cả, tự một mình thay đổi tất cả. Violin và Vân nhìn nhau, chẳng nói được câu nào.

Từ hôm ấy, Vân không học gia sư nữa, nó tập trung cho việc học tiếng Anh. Vân càng ngày càng ít nói. Có lẽ, số phận nó gắn liền với Violin, cả cuộc đời sẽ thành một cái bóng. Sang nước ngoài rồi cũng thế thôi, sẽ lại điệp khúc chị học giỏi, em học kém, ai cũng thắc mắc tại sao chúng nó có thể làm chị em. Chị nó, lẽ ra đi thì cứ đi, liên quan gì đến nó mà bắt nó rời khỏi nhà. Cơ mà đi thì cũng có cái tốt. Nó sẽ không cần nhìn thấy Piano hàng ngày nữa, không phải chịu đựng cái cảm giác "thằng bạn thân nhất thích chị gái mình" nữa.

Violin cũng không hay hỏi han Vân như trước. Bởi cô bé còn quá bận với bao việc chuẩn bị, và cũng bởi Violin cảm giác có một bức tường vô hình đang ngăn cách giữa chúng nó, và cũng bởi...

Guitar vẫn nhắn tin hỏi thăm Vân và dặn con bé phải sống sinh hoạt cho lành mạnh, đừng có bỏ bữa hay làm những gì ngớ ngẩn. Guitar hỏi hôm đi có cần tiễn không, và Vân trả lời một chữ "KO" cụt lủn.

Ngày Vân và Violin xách va li ra sân bay, Vân vẫn không nói với chị một câu nào, nó vẫn giận. Và ở nơi đây, vẫn còn nhiều thứ níu kéo nó quá. Vân vẫn chưa thử cái điều mà nó chưa biết, và nó vẫn muốn gặp Piano với Guitar một lần nữa trước khi đi. Nhưng hôm nay, đi tiễn Vân chỉ có bố và mẹ. Bố mẹ nhìn hai đứa con mà đều rưng rưng. Khoảnh khắc chia tay bao giờ cũng thế. Vẫn biết là sẽ trở về, vẫn biết là chỉ một thời gian thôi, nhưng lời tạm biệt vẫn trở nên vô cùng khó nói.

Violin cố hết sức để không khóc, nhưng nước mắt cứ chảy ra. Con bé chưa nói được một lời cảm ơn bố mẹ, chưa bao giờ đủ dũng cảm để nói nên lời. Nó luôn cảm thấy mình nợ cuộc sống này quá nhiều, nợ bố mẹ, nợ em quá nhiều để có thể nói trong một lời. Nó đôi khi muốn nói với Vân, rằng những tình cảm của Vân Violin hiểu cả, và Violin sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể trở thành được một người thẳng thắn như Vân, và chuyện của Vân với Piano, Violin sẽ không bao giờ chen vào đâu. Nhưng tất nhiên, vì Violin không phải là Vân, nên con bé chưa bao giờ có thể nói.

Vân ôm lấy mẹ lần cuối, và mẹ nhét vào tay Vân một lá thư, bảo nó là vào trong hãy đọc, và đọc một mình. Con bé lấy làm ngạc nhiên, mẹ nó bình thường không phải người gửi thư cho con gái trước khi đi xa. Mẹ nó hay nói thẳng. Vân giống mẹ.

Quay lại nhìn mọi người lần nữa, Vân dường như vẫn mong ngóng điều gì đó ở cửa sân bay. MÀ đầu óc nó lại Hàn Quốc rồi, những cảnh nhân vật nam chính xuất hiện vào giây phút cuổi cùng, chắc chỉ có trong phim thôi.

Ơ nhưng mà không, khi con bé vừa quay lưng bước vào, thì có tiếng gọi "Vân ơi" cùng hơi thở hổn hển vì chạy mệt. Vân quay lại...
Guitar tóc tai lộn xộn, mặt mũi bơ phờ, áo sơ mi thì nhăn nhúm đang nở một nụ cười với nó. Vân bất giác mỉm cười, và nó bước đến gần Guitar.

- Bảo không cần tiễn cơ mà?
- Ơ, thì dò hỏi mãi mới ra giờ bay, may mà kịp.
- Tạm biệt anh nhé, anh giáo
- Tạm biệt học sinh hư, sẽ nhớ em phết đấy.
- Này, em ôm anh được không hả anh giáo?
- Được nếu em không ngại bố mẹ em – Guitar mỉm cười.

Trong giây phút ấy, những dòng người xuôi ngược dường như đứng hẳn lại. Cái ôm ấy chứa đựng nhiều hơn là tình thầy-trò và tình cảm của những người bạn. Vân ghé vào tai nói với Guitar "Này, sang năm em về là anh không được ngồi cà phê một mình nữa đâu nhé", và Guitar cũng nói với nó "Yên tâm đi, anh sẵn sàng tạm biệt quá khứ rồi". VÀ hai đứa cùng mỉm cười.

Lần này Vân quay lưng bước đi và lòng nó vững vàng hơn một chút. Violin đi bên cạnh em, lặng lẽ mỉm cười. Cánh cửa phòng chờ đóng lại. Vân và Violin đã ở trong phòng chờ, đã sắp cách xa những người thân yêu rồi.

Chuông điện thoại của Vân vang lên và con bé nhấc máy "Alo, mày à, đt của mày vào được mail đúng không? Vào mail đi nhé" rồi đầu dây bên kia dập máy luôn. "Hôm nay có lắm người thích gửi thư cho mình thế nhỉ". Con bé mở mail, download cái file gửi kèm của Piano trong mail, và mở ra nghe.

"Này, tao rất muốn nói tạm biệt mày, nhưng mày không cho tao nói, mày giận tao thế hả con hâm kia, tặng cho mày này, sang bên ấy chẳng ai đánh đàn cho mày nghe nữa đâu". Khi giọng nói ấm áp của Piano dừng lại, cũng là lúc bản nhạc Right here waiting for you vang lên một cách ngọt ngào...

...Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you...

Điện thoại lại rung lên. Vân nhấc máy.

- Mày, tao sẽ đứng ở đây nhìn máy bay của mày bay lên trời ku ạ, này, đừng bỏ ăn nhé, không có tao mua kebab cho mày đâu.
- Mày ở sân bay à?
- Ừ, đang đứng cách mày tầm vài chục mét.
- Mày...
- Đi nhé – Và Piano dập máy.

Vân đứng dậy, chạy ra cửa phòng chờ, và bất chấp bị ngăn cản, con bé chạy ra bằng được và gọi Piano.

- Ê.
- Ơ mày... Piano ngỡ ngàng.

Vân chạy đến ôm Piano một lần trước khi đi, nó ghé vào tai thì thào với Piano: "Này, tao đã luôn rất thích mày, thật đấy". Và bỏ mặc thằng bạn đứng như trời trồng vì ngạc nhiên, Vân quay lại phòng chờ, trong cái lắc đầu của mấy anh hải quan.

***

Và 20 phút sau trong nhà vệ sinh của phòng chờ máy bay, có một con bé ngồi khóc huhu khi mở thư của mẹ:

Vân à,

Con gái lớn rồi, sắp đi xa rồi. Từ ngày nhỏ, con đã là đứa ít khóc, vì thế, hôm nay cũng đừng khóc con nhé. Sang bên ấy, nhớ giữ gìn sức khỏe và chăm sóc cho chị nhé con.

Không bao giờ bố mẹ muốn so sánh con với chị đâu, với bố mẹ, con nào cũng là con, và con nào cũng đặc biệt cả. Nếu khi nào bố mẹ có lỡ lời, thì hãy bỏ qua con nhé!

Có một câu chuyện con cần phải biết, và mẹ mong con sẽ bình tĩnh. Hồi trẻ, lẽ ra bố phải đi bộ đội, nhưng vì bố là con trai trưởng, nên chú đã đi thay để bố ở nhà phụng dưỡng gia đình. Rồi chú gặp cô con ở chiến trường và sinh ra một bé gái kháu khỉnh, hơn con 11 tháng tuổi. Khi bé gái được 6 tháng tuổi thì cả chú và cô đều hi sinh...

Bé gái ấy, là chị con đấy. Chị con luôn biết điều này từ lâu, nhưng không bao giờ nói ra, lúc nào cũng tỏ ra bình thường và cứng cỏi. Con là người có tất cả, còn chị con, là người đã mất đi rất nhiều thứ. Giờ đi xa, hai con gái của mẹ sẽ chăm sóc lẫn nhau. Con lớn rồi, đừng chành chọe với chị nhiều con nhé.

Yêu con,

Mẹ.

Và sau đó, Vân chạy ra ngoài, ôm chầm lấy chị. Chưa bao giờ nó cảm nhận được tình cảm chị em mãnh liệt đến thế. Chưa bao giờ nó thấy ghét mình và thương chị đến thế. Chị nó, đúng là đồ hâm mà.

***

Khi nói đến hai tiếng "Tạm biệt", người ta vẫn hay nghĩ đến những cuộc chia li hay những nỗi buồn khôn xiết. Nhưng có đôi khi, tạm biệt chỉ là một cách nói lời chào nhẹ nhàng và tế nhị với quá khứ, để bước vào một giai đoạn mới với những điều đặc biết mới. Tạm biệt, không có nghĩa là vĩnh biệt, bởi chẳng có gì là mãi mãi. Tạm biệt, là điều mà Vân đã nói với chính mình, khi quyết tâm sống biết quan tâm và có ý nghĩa hơn. Tạm biệt, là điều mà Guitar đã học được từ Vân, để sống có hi vọng và có niềm tin. Tạm biệt, là cách Piano đối diện với việc tạm chia xa hai người bạn rất đặc biệt của nó. Tạm biệt, là cách, Violin đã nói với chính mình, khi quyết định sẽ không thích Piano... Có người sẽ thắc mắc, tại sao họ không thành những cặp đôi và hạnh phúc giống trong phim Hàn Quốc. Họ chọn đi những con đường khác, và biết đâu, một ngày nào đó, nơi những con đường giao nhau, sẽ có những cái kết thú vị như người ta vẫn thường trông đợi. Có người sẽ thắc mắc về Linh và Thành và câu chuyện phức tạp của họ. Điều thú vị là, Guitar, Piano, Vân và Violin đều đã nói lời tạm biệt với cuộc sống của những người ấy. Họ chia tay hay bên nhau vui vẻ, đó không phải điều đáng quan tâm...

Cuộc sống vốn giống như một bản nhạc, có lúc thăng, có lúc trầm, có những lúc buồn da diết như tiếng Violin cứa vào lòng, có lúc nhẹ nhàng thảnh thơi và thênh thang khoáng đạt như tiếng Guitar vang trên đường phố, có lúc ngọt ngào, trong trẻo và ấm áp như tiếng Piano đi vào lòng người. Bản nhạc ấy, sẽ chẳng bao giờ hoàn chỉnh, nếu thiếu những nốt lặng, hay những lời tạm biệt.
Về Đầu Trang Go down
steven-tai
Phong Trào
Phong Trào
steven-tai


Họ Tên : Lê Tuấn Quốc Tài
Tuổi : 34
Nơi ở : Văn Lộc-Hậu Lộc-Thanh Hóa
Tổng số bài gửi : 200
Ngày tham gia : 21/10/2009

Tạm Biệt Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạm Biệt   Tạm Biệt Icon_m13Thu Jun 03, 2010 10:39 pm

mấy cái này lấy ở trong "anh sẽ lại cưa em nhé " đúng k gs? Tạm Biệt 695592 Tạm Biệt 695592
Về Đầu Trang Go down
Khách vi
Khách viếng thăm




Tạm Biệt Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạm Biệt   Tạm Biệt Icon_m13Fri Jun 04, 2010 2:50 pm

Ko tôi lấy trên Kenh14
Về Đầu Trang Go down
AdminHoangDK
Admin
AdminHoangDK


Họ Tên : Lê Huy Quốc Hoàng
Tuổi : 34
Số điện thoại : 943831020
Nơi ở : Đại Lộc city
Tổng số bài gửi : 330
Ngày tham gia : 18/10/2009

Tạm Biệt Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạm Biệt   Tạm Biệt Icon_m13Sat Jun 05, 2010 7:27 pm

Phản đối post truyện hack bài Tạm Biệt 997837
từ ngày gsN post truyện,tôi đã bị xuống thứ 2 Tạm Biệt 997837 Tạm Biệt 997837
Về Đầu Trang Go down
https://12a3hl2.forumvi.com
Khách vi
Khách viếng thăm




Tạm Biệt Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạm Biệt   Tạm Biệt Icon_m13Sun Jun 06, 2010 1:43 pm

Oh no,đến h t mới post 3 truyện.Tổng số bài là 76 bài.Chênh lệch số bài hiện nay là 311-223=88 bài.vậy nên t có post hay ko thì m cũng bị nock out thôi mà.
Phì phì cày chế 3 ngày nay mệt thật
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Tạm Biệt Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tạm Biệt   Tạm Biệt Icon_m13

Về Đầu Trang Go down
 
Tạm Biệt
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Giải trí :: Truyện(bao gồm "cười"và "không cười")-
Chuyển đến